"Tôi hình như thấy chiếc xe này lần thứ ba rồi," Lý Đinh gãi gãi tai, "biển số đuôi đều là 219."
"Cậu nghỉ một lát đi, nhìn nhầm đấy." Tôi nói thẳng. Người lái xe sợ nhất là lúc đầu óc linh tinh.
Lý Đinh cũng không phải tay mơ, cậu ta cũng sợ ảnh hưởng tôi.
Nhưng im lặng một lúc, cậu ta liếc nhìn kính chiếu hậu: "Lại... lại đến nữa rồi, Long ca!"
Một chiếc xe buýt cùng màu từ phía sau bên phải áp sát lên, Lý Đinh co rúm cả người vào ghế.
Khi chiếc xe vượt lên, tôi cũng ngoái nhìn sang phải.
Không trách Lý Đinh sợ. Không hiểu sao chiếc xe kia, người trên xe dường như đều đang đứng.
Từng người chen chúc thành một khối, nhìn qua cửa sổ chỉ thấy những bàn tay trắng bệch đung đưa qua lại.
Tôi đ/ập mạnh vào còi xe.
Chiếc xe buýt "vút" một tiếng vượt qua. Nhìn lại biển số, đuôi là 133.
Lý Đinh há hốc mồm thở phào, người thả lỏng hẳn: "May quá không phải 219."
Bình luận
Bình luận Facebook