Nghe đến đây, tôi òa khóc nức nở.
Bởi lúc ấy, tôi hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào.
Một viên cảnh sát đưa cho tôi tờ giấy ăn, an ủi: "Cô muốn nghỉ một lát không?"
"Không... không cần đâu. Tôi có thể tiếp tục." Tôi nói với họ, giọng nghẹn ngào: "Bởi vì... khi mới vào làm, tôi rất b/éo."
"Lúc đó cô nặng khoảng bao nhiêu?"
"Khoảng 70 kg."
"Bây giờ?"
"42.5 kg." Vừa nói đến đây, nước mắt tôi lại giàn giụa: "Từ ngày chăm sóc cô ấy, cô ấy liền ép tôi gi/ảm c/ân. Cô ấy bảo con gái phải xinh đẹp mới được."
"Tôi thật sự rất biết ơn cô ấy. Biết ơn vì đã cho tôi mái nhà che đầu, cảm kích vì những lời động viên và hỗ trợ vật chất của cô ấy."
"Giả dối! Tất cả đều là giả dối!" Lần hiếm hoi tôi nổi gi/ận, hai tay đ/ập mạnh xuống bàn: "Thà rằng cô ấy thẳng thừng m/ua tim tôi! Tôi không chịu nổi kiểu lừa lọc này! Chưa từng có ai đối xử với tôi tà/n nh/ẫn như thế!"
Cảnh sát giải thích: "Cấy ghép tim khác với thận. Người sống không thể hiến tim được."
Đúng lúc tôi tưởng cuộc thẩm vấn đã kết thúc, họ lại hỏi: "Bị đối xử như vậy, trong lòng cô nhất định c/ăm h/ận cô ấy lắm nhỉ?"
"Vậy là cô có động cơ gi*t người rồi. Hơn nữa, cô còn chuyển hết tiền trong thẻ ngân hàng của cô ấy đi rồi phải không?"
Tôi hoảng hốt lắc đầu, nhưng cảm thấy mọi thứ thật sai lầm.
Tôi lắp bắp: "Tôi... từng nghĩ đến việc th/iêu sống cô ấy. Nhưng tôi không làm! Tôi không thể trở thành kẻ mất hết lương tâm như thế! Tôi không muốn giống cô ấy - một kẻ đầy tội lỗi!"
"Cô ấy đầy tội lỗi?" Viên cảnh sát tỏ vẻ hoài nghi: "Những tội á/c cô nói đều là nói mồm. Còn chứng cứ cô đề cập... đã ch/áy rụi trong đám lửa rồi."
"Một cô gái 20 tuổi bệ/nh tật đầy người, bước ra khỏi cửa còn khó khăn. Còn cô..." Ánh mắt sắc lẹm của vị cảnh sát dày dạn kinh nghiệm chằm chằm vào tôi: "Một đứa trẻ lang thang từ nhỏ, lớn lên trong đầu đường xó chợ. Theo lẽ thường, nếu một trong hai người phải trở thành á/c nhân... cô nghĩ ai có khả năng hơn?"
Bình luận
Bình luận Facebook