Sau khi đọc xong, tôi bèn gấp tờ thời khóa biểu này lại và cho vào trong cặp sách.
Trong trường học không cho phép đeo đồng hồ, càng không cho phép mang theo điện thoại. Tôi liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, bên trên hiển thị thời gian là 14:44.
Nhưng tôi đã lén mang tr/ộm đồng hồ, tôi nhìn thời gian, 14:49, quả nhiên đồng hồ không đúng. Xem ra chiếc đồng hồ kia là dùng để lừa người cả! Vậy thì có thể x/á/c định quy tắc thứ 2 là chính x/á/c, vì thế thời khóa biểu cũng đúng.
Nếu như tôi không mang theo đồng hồ, nếu sau này có bất kỳ nguy hiểm gì thì tôi chắc chắn toi đời rồi, như này xem ra, thời gian trên đồng hồ kia chắc hẳn sẽ chạy chậm hơn 5 phút so với thời gian bình thường.
Lúc này chuông vào học vang lên, tôi vội vàng nhìn đồng hồ đeo tay, 14:50.
Học xong tiết học này, giáo viên đột nhiên nói phải soát người, hóa ra là do lớp 10/2 có một học sinh mang theo điện thoại.
Tôi giả vờ bình tĩnh, thế nhưng trong lòng đã rối tung hết lên, tuy rằng tôi không mang theo điện thoại nhưng dù sao cũng mang theo đồng hồ đeo tay mà.
Trong tình huống khẩn cấp, chợt có một người gõ cửa, vì vậy mà chủ nhiệm lớp đã bị tiếng gõ cửa thu hút, trong khoảng thời gian này, tôi đã lấy đồng hồ đeo tay ném ra ngoài cửa sổ đang mở. Tầng chỗ chúng tôi rất cao, cho dù có tiếng động thì cũng không quá lớn, thế nên chủ nhiệm lớp cũng không nghe thấy.
Người gõ cửa là một nữ sinh khuôn mặt xinh đẹp, nhìn trông rất bình tĩnh ổn định, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhợt, mặc đồng phục trường, có vẻ cũng là học sinh, thoạt nhìn thì đoán là chưa bị lây nhiễm, nếu không thì tại sao không học hành giống như những người khác mà lại chạy đến phòng học lớp chúng tôi đây.
Thế nhưng tôi không hiểu, vì sao cô ấy có thể chạy ra ngoài, lại có thể đúng lúc c/ứu tôi được.
Sau khi tan học, tôi muốn đi tìm nữ sinh kia, nhưng vừa ra khỏi phòng học tôi đã thấy nữ sinh mặt mũi tái nhợt vừa rồi đang đứng ở cạnh cửa.
Cô ấy kéo tôi đến chỗ duy nhất không có camera giám sát trong nhà vệ sinh, tôi vừa muốn lên tiếng hỏi cô ấy sao lại muốn giúp tôi, kết quả là cô ấy đã lên tiếng trước.
“Cậu cũng không bị lây nhiễm đúng không?”
Tôi không trả lời, tôi vẫn luôn có một cảm giác phòng bị với người lạ, cho dù cô ấy từng c/ứu tôi, nhưng trên tờ giấy có một dòng ghi là không thể tin bất kì người nào khác, vì vậy tôi càng cảnh giác hơn.
“Tôi là Lâm Thiến Thiến lớp 10/2, bố tôi là cảnh sát, lúc ông ấy phát hiện những người ra khỏi trường học này đều có chút không bình thường, hoàn toàn không giống như lúc trước, thế nên muốn để tôi vào đây điều tra.”
“Tính cảnh giác của tôi rất cao, tôi phát hiện hiệu trưởng dường như không phải người bình thường, hơn nữa bây giờ đang là giữa thu, sao lại có hiệu trưởng phát kem cho mỗi người vào ngày khai giảng được cơ chứ, vì vậy tôi không ăn kem.”
“Sau đó tôi phát hiện những người đã ăn kem trong lớp tôi đều trở nên kì quái, quả thật là kem có vấn đề, nhưng tôi lo lắng mình không ăn kem sẽ bị phát hiện, vì vậy tôi cũng giả vờ giống như bọn họ.”
“Đây là tất cả thu hoạch của tôi, còn cậu thì sao?”
Cô ấy thoải mái kể hết toàn bộ thu hoạch của mình cho tôi nghe, thế nhưng tôi vẫn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cuối cùng tôi cũng không kể những quy tắc kia cho cô ấy biết, chỉ nói với cô ấy một vài việc không có tác dụng mà thôi.
Sau đó, gần đến giờ vào học cô ấy đã nói với tôi: “12 giờ hôm nay tôi tới tìm cậu.”
Tôi càng nghi ngờ hơn, hỏi: “Tại sao lại cứ nhất định là 12 giờ.”
Cô ấy nói với tôi: “Khi đó đã tắt đèn, tránh bị quản lí ký túc xá tóm.”
Sau khi nói xong cô ấy liền rời đi.
Bình luận
Bình luận Facebook