Tại sao lại xuyên tạc thành quan tâm người tình sau một đêm phong lưu?
Đối với kết quả này, tôi là người vô tội, Triệu Mặc cũng cảm thấy mình rất oan ức.
Cậu ta nói từ trước đến nay luôn biết chăm sóc người khác, lúc ăn cơm đã quen gắp thức ăn cho người bên cạnh nên quên mất.
Chị Trương nghi ngờ: "Bên cạnh cậu có hai người, vì sao lại chỉ gắp cho Dụ Kim?"
Triệu Mặc mặt không đỏ tim không đ/ập: "Người bên trái kia em không quen biết."
Chương trình càng hot, lưu lượng của hai chúng tôi càng cao, bên muốn mời chúng tôi làm đại sứ cũng càng nhiều.
Có một nhãn hàng mô-tô muốn Triệu Mặc làm người đại diện.
Một ngày trước khi ký kết, lại có một bài PR bôi đen được đăng lên.
Vẫn là kiểu cũ, nói hai chúng tôi là gay, phía sau còn đính kèm một hình ảnh.
Trên màn hình lớn của một chương trình âm nhạc nào đó, trong khung hình trái tim, nam sinh áo lam đang hôn nam sinh áo đỏ ở bên cạnh.
Áo lam là Triệu Mặc, áo đỏ là tôi.
Vốn dĩ chỉ là nghiêng đầu về một phía rồi hôn nhẹ, cộng thêm cảm giác hình chữ P khiến cho người ta lại suy nghĩ lung tung.
Bức ảnh này vừa xuất hiện, không chỉ việc ký kết của Triệu Mặc bị huỷ bỏ, mà những thương hiệu chúng tôi làm đại sứ cũng đều dồn đến hỏi chị Trương.
Từ trước đến nay chị Trương chưa từng nghiêm túc lại hỏi rốt cuộc hai chúng tôi có qu/an h/ệ như thế nào.
Triệu Mặc không lên tiếng, tôi không nhịn được, ch/ửi ầm lên trước mặt chị Trương.
"Đều là bịa đặt! Cứ phải dùng th/ủ đo/ạn hạ tiện!"
"Hai chúng em là thẳng! Thẳng! Thẳng!"
"Tấm hình này cứ bảo bọn họ đi điều tra đi, sáu năm trước, chương trình âm nhạc dâu tây, màn hình lớn quay đến hai chúng em, cậu ta đã thơm em một cái, rất bình thường mà?"
Khi đó đang hot kiểu màn hình lớn trong chương trình âm nhạc quét đến đôi nào, đôi đó sẽ hôn một cái.
Lúc quét đến hai nam sinh, ai cũng hôn.
Tất cả mọi người đều coi như chơi đùa.
Những người này muốn nổi đến phát đi/ên rồi, th/ủ đo/ạn không có n/ão gì cũng dùng.
Chị Trương nhíu mày: "Sáu năm trước, nghỉ hè đại học năm hai? Hai đứa có cùng bạn bè không?"
Triệu Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì, chỉ có thể là tôi trả lời.
"Vâng, trong chương trình âm nhạc có ca sĩ mà em thích, cho nên đã đi cùng, chỉ có hai chúng em."
"Vì sao nghỉ hè còn ở chung?"
"Lúc ở đại học chúng em có làm thêm, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở cùng nhau."
"Nói cách khác, bốn năm đại học, sau khi tốt nghiệp thuê nhà cùng nhau bốn năm, thời gian tám năm hai đứa đều ở chung?"
"Vâng."
"Hai đứa đều không thích phụ nữ à?"
Tôi hơi mất kiên nhẫn: "Vâng, hai chúng em đều không thích con gái."
"Lúc em học trung học vô tình nhìn thấy một người phụ nữ sinh con bên đường nên bị ám ảnh tâm lý."
"Cậu ta thì chịu ảnh hưởng bởi gia đình, không muốn yêu đương, nhưng chuyện này không có nghĩa là chúng em thích đàn ông!"
Chị ấy mắc chứng nhanh quên à? Chuyện đã hỏi bao lần rồi mà vẫn hỏi mãi.
Tôi h/ận không thể in những chuyện này ra, dán ở góc bàn làm việc của chị ấy, chị ấy quên thì đọc lại.
Ánh mắt của chị ấy như đèn pha quét qua quét lại trên người hai chúng tôi.
Trong văn phòng đột nhiên yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ chạy.
Trong lòng tôi sợ hãi, véo Triệu Mặc một cái, bảo cậu ta nói một câu.
Cậu ta chỉ liếc nhìn tôi một cái, không lên tiếng.
Mỗi lần bảo cậu ta giải thích, cậu ta đều giả c/âm giả đi/ếc, giải thích một chút khó như vậy sao?
Tôi dựng thẳng ba ngón tay lên thề: "Trước đây nếu chúng em có làm gì sai thì sẽ bị sét đ/á/nh ch*t!"
Chị Trương nhìn chằm chằm Triệu Mặc: "Triệu Mặc, cậu nói xem?"
Cuối cùng Triệu Mặc đã hoàn h/ồn, tích chữ như vàng: "Cây ngay không sợ ch*t đứng."
Chị Trương lắc đầu, thở dài một hơi: "Được rồi, chuyện này để chị xử lý, hai đứa cứ im lặng đi."
Bình luận
Bình luận Facebook