Tôi không biết hiện chúng tôi đang ở đâu bởi quanh đây không một bóng người.
Căn nhà mới này đặt giữa đồng cỏ lau, xa xa kia là những mảnh đất xanh dài bất tận tưởng chừng kéo đến tận cuối chân trời. Phải đi một quãng xa lắm mới thấy vài mái nhà nằm tách biệt nhau.
Gần đây nhất hẳn chỉ có một nông trại chăn nuôi gia súc gia cầm của một người đàn ông lớn tuổi. Gã đàn ông đó tính tình kì quặc nên tôi không dám đến chào hỏi.
Cale bảo rằng gã phát hiện ra được nơi này trong một lần chạy trốn. Lúc đó gã vẫn còn tật hấp tấp không cẩn thận nên suýt thì bị phát hiện, phải mang theo tang chứng vật chứng mà chạy xuyên đêm tìm chỗ phi tang. Mấy năm qua gã liên tục đi qua nơi này lánh nạn, cất công xây ngôi nhà ở đây rồi tính toán một ngày nào đó về ở luôn.
"Tôi vốn dĩ mang hết đồ đạc qua đây rồi, tính ở lại căn nhà này luôn." Cale xoa đầu tôi "Nhưng mà tôi nghĩ đến em, không nỡ xa bé cưng nên lại ghé về chốn cũ muốn nhìn em một chút rồi đi ngay. Ai mà ngờ..."
Ai mà ngờ bé cưng của tôi lại chịu nhiều khổ sở ấm ức như vậy.
Cale nói, ngày đầu tiên tôi đến tìm gã trong căn nhà đó, gã đã muốn đưa tôi đến đây rồi. Nơi này là chốn bí mật của gã, gã vốn không định cho ai biết, vốn định sống một mình cả quãng đời còn lại nhưng cuối cùng vẫn phá lệ mà dẫn tôi theo. Cuộc đời của một gã s.át nhân lại vì tình yêu mà đi/ên, vì em mà tự tay phá bỏ quy luật của mình.
Bình luận
Bình luận Facebook