Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Tôi ép mình không được nghĩ, nhưng hình ảnh của anh ấy vẫn không kiểm soát được mà hiện ra trong đầu.
Tất cả những cảm xúc lạ lùng này đều cho thấy tôi muốn gặp Quan Hoài.
Vừa hay, tiệc mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội sẽ được tổ chức vào thứ Sáu tuần này.
Gia đình vẫn chưa biết chuyện chúng tôi ly hôn. Tôi có đủ lý do để gặp Quan Hoài.
Tôi lo lắng gọi điện thoại cho anh.
Giọng anh không lạnh không nóng, “Alo?”
“Thứ Sáu tuần này là sinh nhật tám mươi tuổi của ông nội.”
“Ừm, anh sẽ đến.”
Hai chúng tôi im lặng nửa phút trong điện thoại, không ai cúp máy.
Tôi đang định nói gì đó thì Quan Hoài lên tiếng, “Sức khỏe ông không tốt, chuyện ly hôn tạm thời đừng để ông biết.”
“Ừm, vậy lúc đó chúng ta cứ như trước đây.”
“Được.”
“Cúp đây.”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Quan Hoài đã cúp điện thoại.
Tôi nhìn màn hình điện thoại thất thần rất lâu. Tự nhủ: Anh ấy không muốn nói chuyện với tôi đến vậy sao?
07.
Vào ngày mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội, tôi đã gặp được Quan Hoài.
Chỉ khi thực sự gặp anh, tôi mới biết mình nhớ anh nhiều đến mức nào.
Trước mặt người thân, chúng tôi vẫn phải đóng vai một cặp vợ chồng ngọt ngào.
Anh nắm tay tôi, cùng ông nội đứng ở cửa đón khách.
Ông nội nhìn bàn tay chúng tôi đang nắm ch/ặt, cười ha hả nói: “Quan Hoài, thằng nhóc Lạc Lạc này, nhờ có cháu quản lý, giờ đã chững chạc hơn nhiều rồi.”
Tôi thầm kêu không ổn, nghĩ sao ông nội lại đụng vào chỗ ngứa (nhắc đến chuyện không nên nhắc).
Tôi vô tình liếc nhìn sắc mặt Quan Hoài, thấy anh vẫn bình thường, “Ông nội, Lạc Lạc luôn rất ngoan ạ.”
Đang trò chuyện, một vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện ở cửa - Ôn Trạch Khiêm.
“Ông Đoạn, chúc ông Phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn!”
Anh ta về nước rồi sao?
Tôi theo bản năng nhìn sang Quan Hoài, thấy anh ấy cũng đang nhìn Ôn Trạch Khiêm.
Ông nội và Ôn Trạch Khiêm đang trò chuyện.
“Đúng vậy, cháu về nước rồi. Cháu đã mở phòng vẽ tranh ở trong nước.”
“Ông Đoạn nói quá lời rồi, nhờ có sự giúp đỡ của Quan Hoài, nếu không cháu không thể thuận lợi như vậy.”
Ánh mắt Ôn Trạch Khiêm cố ý hay vô tình liếc sang tôi. Trong lòng tôi bốc lên một ngọn lửa vô danh.
Tôi và Quan Hoài còn chưa ra Cục Dân chính ly hôn, hai người họ đã vội vàng muốn nối lại tình xưa rồi sao?
Tôi đột ngột buông tay Quan Hoài đang nắm ch/ặt.
Quan Hoài ngạc nhiên nhìn về phía tôi.
Tôi liếc anh một cái lạnh nhạt, không nói gì.
Thấy Chu Hưng đến ở cửa, tôi nhanh chóng bước về phía cậu ta.
Hoàn toàn không muốn nghe họ khách sáo giả tạo.
08.
Khi khai tiệc, tôi ngồi cạnh ông nội, Quan Hoài ngồi bên trái tôi.
Bên trái anh ấy là Ôn Trạch Khiêm.
Hai người luôn thì thầm trò chuyện, nói về những chuyện triển lãm tranh và hòa nhạc.
Tôi nhớ lại nội dung trò chuyện của tôi và Quan Hoài, toàn là những chuyện vô bổ.
Tôi thích nói với anh về game, về xe cộ, về du thuyền.
Nhưng anh ấy và Ôn Trạch Khiêm lại nói về cổ phiếu, về nghệ thuật, đều là những chủ đề tôi không thể chen vào.
Tôi có chút hụt hẫng, lơ đãng gắp thức ăn.
Món ăn vừa gắp vào bát đã bị người khác gắp đi mất, Quan Hoài cau mày nhìn tôi, “Em bị dị ứng củ mài.”
Tôi cúi xuống nhìn, mới phát hiện mình vừa gắp một miếng củ mài.
Nếu không phải anh và Ôn Trạch Khiêm nói chuyện vui vẻ như vậy, tôi có gắp nhầm thức ăn không?
Tôi hậm hực nói: “Tôi biết, không cần anh quản!”
Tay Quan Hoài cứng đờ giữa không trung, vài giây sau mới khẽ nói một câu: “Ừm, không cần anh quản.”
09.
Ăn được nửa bữa tiệc, tôi ra vườn sau hút th/uốc.
Vừa hút được nửa điếu, Ôn Trạch Khiêm đột nhiên xuất hiện.
“Nghe nói cậu và Quan Hoài đang chuẩn bị ly hôn?”
“Liên quan quái gì đến anh!” Tôi không thèm nhìn anh ta.
Ôn Trạch Khiêm gh/ét bỏ nhìn tôi một cái, “Với cái tính cách như cậu, thảo nào anh ấy chịu không nổi. Ngay từ ngày hai người kết hôn, tôi đã biết hai người sẽ chẳng đi được xa.”
“Nếu không phải vì áp lực gia tộc, anh ấy đã sớm ở bên tôi rồi.”
“Nhưng bây giờ cũng chưa muộn.”
Cơn thịnh nộ ngập trời nhấn chìm tôi. Tôi dập tắt điếu th/uốc, nhìn anh ta với ánh mắt không mấy thiện ý, “Tiếc quá, với cái thân phận không thấy ánh sáng của anh, đừng hòng mơ tưởng kết hôn với anh ấy cả đời.”
Ôn Trạch Khiêm cười nhạt vô tư lự, “Kết hôn hay không thì có gì to t/át? Cái tôi muốn là bản thân anh ấy.”
“Thật sao? Vậy chúc hai người bách niên giai lão.” Tôi lách qua anh ta định bỏ đi, quay đầu lại thì thấy Quan Hoài.
Sắc mặt anh rất tệ, đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào tôi, “Đoạn Gia Lạc, những lời em vừa nói là thật lòng sao?”
Tôi căng cổ nói: “Đúng vậy, thật lòng đấy, đây chẳng phải là điều anh muốn sao?”
10.
Ba ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Quan Hoài.
Anh nói thủ tục đã hoàn tất, nếu tôi xem thỏa thuận ly hôn không có vấn đề gì thì ngày mai có thể đến Cục Dân chính làm thủ tục.
Chỉ đến giây phút này, tôi mới thật sự ý thức được, Quan Hoài đã không cần tôi nữa rồi.
Cơ thể phản ứng trước cả đầu óc. Tôi nói dối, “Em đang nghỉ dưỡng ở Maldives, ngày mai không rảnh.”
“Ừm, khi nào rảnh thì báo cho anh.”
Cúp điện thoại, tôi dựa vào lưng ghế thẫn thờ.
Thật ra, kể từ sau ngày sinh nhật ông nội, tôi vẫn luôn ở nhà, không hề ra khỏi cửa.
Bình luận
Bình luận Facebook