"Mẹ! Chạy đi!"
Tôi như phát đi/ên mà gọi điện, nhưng đầu dây bên kia lại không có ai trả lời.
Buổi chiều tôi đã bảo mẹ lén đến xem thử.
Quả nhiên, trong chuồng bò ở căn nhà cũ có một chiếc tủ đông lớn.
Quê tôi nằm vùng hẻo lánh, cảnh sát ít nhất phải vài tiếng mới tới nơi được.
Nhưng đã muộn rồi.
Trong tay Yến Kỳ là một chiếc điều khiển từ xa.
"Cô tưởng tôi không chuẩn bị gì sao?"
Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt đầy vết cào,
m/áu đang không ngừng chảy ra.
"Tôi đã đặt bom ở đó từ sớm. Chỉ cần tôi bấm nút, mọi thứ sẽ biến mất."
"Anh…!"
Tôi không dám cử động, càng không dám chọc gi/ận anh ta.
"Anh đi/ên rồi à! Cả Viên Diệu cũng đang ở đó!"
"Thì sao?"
Anh ta cúi đầu nhìn tôi.
"Th/uốc n/ổ tôi giấu trong bụng x/á/c ch*t, phát n/ổ cũng chỉ phá hủy th* th/ể thôi. Cùng lắm thì mấy người kia bị thương nhẹ."
"Huống hồ dù ch*t rồi, thì tái sinh lại là được."
Tôi như ngừng thở, r/un r/ẩy cầm lấy điện thoại, gào lên:
"Mẹ! Mau chạy đi! Đừng ở đó nữa, chạy mau!"
Ngay khoảnh khắc ấy, một tiếng n/ổ rung trời vang lên.
Điện thoại rơi xuống đất
Cuộc gọi bị ngắt.
Bên tai tôi vang lên một chuỗi tiếng 'tít', dường như không nghe thấy âm thanh xung quanh nữa.
Trái tim như bị bóp nghẹt.
Đau đến nghẹt thở.
"Anh đi/ên rồi sao! Chị gái anh cũng ở đó mà!"
"Đồ bi/ến th/ái! Đồ s/úc si/nh! Anh sẽ nhận báo ứng, đồ quái q/uỷ!"
Bình luận
Bình luận Facebook