9.
Sau khi vào trung học, tôi sống trong khuôn viên trường.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, nhiều phụ huynh đã mang nước và đồ ăn đến cho con của họ.
Tôi không có người nhà.
Chu Trạch Xuyên đột nhiên trở nên bận rộn, ngay cả tôi cũng hiếm khi gặp anh.
Tôi bắt đầu lên kế hoạch sẽ học đại học ở đâu.
Tôi nghĩ mình không nên học ở nơi cách Chu Trạch Xuyên quá xa, nếu không tôi sẽ không thể nhìn thấy anh.
Nhưng tôi còn không kịp chọn trường đại học thì đã nghe nói Chu Trạch Xuyên sắp đi du học.
Phía bên kia đại dương, ở một quốc gia khác.
Tối chủ nhật hôm đó, mẹ của anh cho tôi một bao lì xì đỏ, bà ấy nói muốn nhận tôi làm con gái nuôi.
Bà ấy nói: "Con sẽ chỉ là em gái của nó."
Tôi không hiểu ý nghĩa sâu sắc trong câu nói này của bà ấy.
Tôi không biết tại sao Chu Trạch Xuyên lại đột ngột rời đi.
Anh từng nói rõ ràng rằng anh không có ý định ra nước ngoài.
Có một cô gái tên Phương Đình cũng đi du học cùng anh.
Tôi đã nhìn thấy cô ta, cô ta là một cô gái thanh tú xinh đẹp, cô ta đã tặng hoa cho Chu Trạch Xuyên tại buổi hòa nhạc.
Tôi cảm thấy tôi không thể tập trung làm bất cứ việc gì.
Tôi luôn quên mang theo thẻ ăn, lơ đãng không chú ý nghe giảng, điểm số của tôi cũng bắt đầu giảm sút.
Trước ngày anh đi du học, tôi đã lẻn vào phòng anh.
Sau khi nhường phòng ngủ cho tôi thì anh đã ngủ trong phòng piano.
Tôi ngồi xổm bên cạnh giường của anh, xõa tóc bù xù dọa anh gi/ật nảy mình.Anh hít một hơi thật sâu: "Mục Ý Ý, em đang mộng du à?"
Tôi khóc: "Chu Trạch Xuyên, anh có thể không đi được không?"
"Anh đi rồi thì ai phụ đạo bài tập cho em? Lỡ như điểm em thấp thì làm thế nào?"
"Ai đi họp phụ huynh cho em đây? Chắc chắn họ sẽ cười nhạo em, nói em là trẻ mồ côi.”
"Nước ngoài thì có gì tốt chứ, chắc chắn anh sẽ sống không quen..."
Tôi gần như đã viện đủ mọi lý do, nhưng tôi chỉ không thể nói ra ba từ "em không nỡ".
Ánh trăng bàn bạc soi qua khung cửa sổ rồi chiếu rọi trên khuôn mặt trắng trẻo của anh, đường nét khuôn mặt của anh đẹp như tranh vẽ.
Anh cốc nhẹ lên đầu tôi rồi quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt anh có ánh sáng.
"Mục Ý Ý à, anh không thể mắc kẹt trong thành phố này mãi được.”
"Căn nhà này anh đã dùng tiền riêng để m/ua, em có thể sống ở đây.”
Anh lấy gói hạt giống trong tủ ra đưa cho tôi: "Nếu em có thể trồng được thì anh sẽ quay về.”
10.
Thứ anh đưa cho tôi là một gói hạt giống hoa linh lan.
Rất nhiều lần ba mẹ Chu đã đến căn nhà này thăm tôi.
Đôi khi họ hỏi tôi còn chi phí sinh hoạt không, đôi khi họ mang đến một số tin tức về Chu Trạch Xuyên.
Tôi đứng trước chậu hoa ngẫm nghĩ, tại sao những hạt giống này vẫn chưa nảy mầm nhỉ?
Tôi đã chờ đợi điều này suốt ba năm.
Nhưng hạt giống vẫn không nảy mầm, Chu Trạch Xuyên cũng không quay về.Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ba mẹ tôi dẫn em trai đi tìm tôi.
Việc làm ăn của ba tôi tuột dốc nên ông ấy mắc n/ợ rất nhiều.
Ông ấy đuổi theo tôi rồi nói: "Ý Ý, con là con gái của ba mà, con phải giúp ba trả n/ợ."
Mẹ tôi nói: "Em trai con đi học cũng phải tốn nhiều tiền, con lớn rồi nên cũng đến lúc ki/ếm tiền giúp ba mẹ rồi.”
Cả đêm hôm đó, tôi chuyển nhà.
Bình luận
Bình luận Facebook