Chu Bạch hiếm khi gọi tôi là Chu Bùi, chỉ khi có chuyện không bình thường xảy ra, như bây giờ chẳng hạn.
Đúng như cậu ấy nói, tôi quả thực không biết x/ấu hổ. Nếu biết x/ấu hổ, chắc tôi chẳng sống được đến bây giờ.
Giống như lúc này, dù bị m/ắng cũng chỉ có thể cười cười làm lành.
“Chu Bạch, đợi đến kỳ nghỉ hè, tôi sẽ chơi với cậu cho thỏa thích được không? Cậu là cậu ấm nhà giàu, nhưng tôi chỉ là một sinh viên nghèo kiết x/á/c.”
“Anh chỉ là một tên tập thể thao quèn, bận cái gì mà bận, có bận hơn tôi không?”
Làm vận động viên quèn như tôi đúng là không có nhiều thời gian như đại thiếu gia nhà giàu.
Tôi còn chưa kịp phản bác thì đã thấy đôi mắt của Chu Bạch ngấn nước, như thể trong lòng cậu ấy đang ôm một nỗi ấm ức không thể nói ra.
Tôi sững người.
Chu Bạch có thể khóc vì bị ba đ/á/nh, khóc vì không ăn được kẹo, nhưng nguyên nhân tuyệt đối không thể là vì tôi.
Tôi nào dám làm Chu Bạch khóc, không muốn sống nữa chắc?
Tôi vừa định đầu hàng thì cậu ấy đã đ/á mạnh vào bàn ghế, làm đ/au chân mình, m/ắng một câu thô tục rồi bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook