Tôi m/ắng: "Thẩm Uyên, đồ thần tiên thích ăn gian!"
Anh làm bộ bỏ đi: "Được rồi, anh không hôn nữa.”
Tay áo của anh bị tôi giữ ch/ặt lại.
Tôi gọi: "Thẩm Uyên."
Anh kéo dài giọng: "Gì đấy..."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh rồi chợt nhận ra…
Anh đã đứng ở đây chờ tôi từ lâu.
Giống như anh đã đợi mấy ngàn năm rồi vậy.
(Hoàn)
Bình luận
Bình luận Facebook