Trong nhà, tùy ban ngày nhưng rèm cửa kéo kín mít, tối om. Ghế sofa và cái bàn là hai món đồ nội thất duy nhất trong phòng khách. Trên sàn lổn nhổn đầu mẩu th/uốc lá và lon bia bị dẹp lép, đúng là căn nhà này rồi. Mùi th/uốc lá ngột ngạt lẫn với hơi rư/ợu bốc lên, tạo thành một thứ mùi vô vọng không thể c/ứu vãn.
"Mau tìm đứa trẻ đi." Giọng bạn tôi r/un r/ẩy.
Trước cửa một phòng ngủ có dán tranh ghép vần, tôi bước tới vặn nắm cửa, không mở được.
"Đồ s/úc si/nh, lại nh/ốt cả đứa trẻ."
Chưa đợi cô ấy kịp mở miệng, tôi đ/á một cước làm cửa bật mở. Một đứa trẻ trông chỉ khoảng bảy tám tuổi co rúm trong góc tường, ôm đầu run bần bật, tóc dài chấm vai. Nhưng nhìn quần áo nó mặc thì rõ ràng nó là con trai.
"Mẹ... đừng gi*t con... đừng gi*t con..."
Đứa trẻ nói không thành tiếng, nghẹn ngào khóc nức nở. Cùng câu nói ấy, tôi đã nghe con vẹt lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng khi chính tai nghe tiếng trẻ con khóc thét lên, tôi cảm giác như chính mình cũng đang khóc.
"Ổn rồi... ổn rồi... Chị không phải mẹ đâu."
Tôi bước tới định ôm nó.
Nó chỉ ôm ch/ặt lấy đầu, run lẩy bẩy trong vòng tay tôi.
"Bọn chị tìm thấy con vẹt của em rồi, đi với chị, chị dẫn em đi tìm nó nhé?" Bạn tôi nhẹ nhàng nói.
Đứa trẻ gi/ật nảy người, từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy h/oảng s/ợ, nhưng le lói một tia... hy vọng.
Người bạn cất tiếng hát bài đồng d/ao, cơ thể đứa trẻ trong vòng tay tôi mềm dần ra.
Tôi bế đứa trẻ đờ đẫn không còn chút sức lực, định đứng dậy bước ra thì vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ phòng ngủ là ban công, một bóng người mặc váy đỏ đứng đó. Trong chốc lát, tôi đờ người tại chỗ, bóng người kia cũng bất động, chỉ hơi đung đưa nhè nhẹ.
"Là quần áo phơi đó, cái ở trên là... tóc giả." Người bạn nói.
"Chúng ta đã nhầm rồi, trong căn nhà này, còn có một người nữa."
Bình luận
Bình luận Facebook