17.
Lâm Kiều kéo tôi chạy ra ngoài, ánh đèn sáng rực dọc theo con đường.
Chúng tôi chạy thật xa, khi đi ngang qua tiệm bánh ngọt ở góc đường, tôi dừng lại.
Hồi còn ở trại trẻ mồ côi, cậu ấy luôn muốn ăn bánh nhưng chẳng bao giờ có được. Hôm nay là một ngày đáng để ăn mừng.
Lâm Kiều rất thích ăn hạt dẻ, nên tôi chọn một chiếc bánh hạt dẻ.
“Ước đi nào.”
“Điều em muốn đã ở ngay trước mắt rồi.” Cậu ấy mỉm cười nhìn tôi.
Trong ánh nến lung linh, đôi mắt cậu ấy sáng long lanh, giống như mặt hồ lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Cậu ấy cúi xuống hôn tôi, tôi hoàn toàn không kịp đề phòng.
Ban đầu, tôi chỉ thấy ngỡ ngàng, không hiểu. Rồi ngay sau đó, những ký ức ùa về, sự sợ hãi và gh/ê t/ởm bao trùm lấy tôi.
Tôi mạnh mẽ đẩy cậu ấy ra, lấy tay che miệng: “Em làm cái gì vậy?!”
“Em yêu anh.”
“Thật kinh t/ởm!”
“Kinh t/ởm?” Cậu ấy lặp lại hai từ đó bằng giọng nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt lấp lánh như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ tan.
Cảm giác gh/ê t/ởm và sợ hãi dần tan đi, trong lòng tôi bỗng nhiên hoảng lo/ạn.
Tôi không biết từ khi nào cậu ấy nảy sinh loại tình cảm đó với tôi, nhưng làm sao tôi có thể nỡ làm cậu ấy tổn thương chứ? Cậu chỉ mới mười tám, có hiểu gì chứ.
Tôi vươn tay chạm vào mặt cậu ấy, động tác quá mạnh, khiến chiếc bánh trên bàn bị hất ngã.
Mặt bánh úp xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh, giống hệt biểu cảm trên gương mặt của Lâm Kiều lúc này.
Tôi bỗng không biết phải làm sao để kết thúc chuyện này.
Lâm Kiều ngồi xổm xuống, từng giọt nước mắt rơi xuống chiếc bánh.
Cậu dùng thìa múc một miếng bánh, đưa vào miệng.
Tôi kéo cậu ấy lại: “Đừng ăn nữa, lát nữa anh m/ua lại cho em cái khác.”
Cậu ấy ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười méo mó: “Em sai rồi, anh đừng bỏ rơi em, được không?”
Hình ảnh trước mắt và ký ức hòa làm một. Năm đó, chúng tôi chạy trốn trong cảnh hoảng lo/ạn, cậu ấy bám trên lưng tôi, nhịp tim và hơi thở của cả hai hòa vào xươ/ng m/áu. Giờ đây khi mọi thứ đã xong xuôi, suýt chút nữa tôi lại buông tay cậu ấy.
18.
Lâm Kiều đã nhiều năm rồi không gọi tôi là anh trai.
Từ sau lần đầu tiên tôi bước lên võ đài, cậu ấy bắt đầu gọi thẳng tên tôi.
“Lý Tầm.”
Có ai đó đang vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi mở mắt ra, khuôn mặt Lâm Kiều hiện ra trước mắt.
Cảnh tượng này đã lặp lại rất nhiều lần.
Sau khi căn cứ bị phá hủy, dây th/ần ki/nh tôi căng thẳng suốt bao năm của bỗng chốc thả lỏng. Hậu quả từ các loại th/uốc đã khiến th/ần ki/nh của tôi trở nên yếu ớt như sợi dây rỉ sét, chỉ cần chạm nhẹ là đ/ứt, và bất kỳ cú sốc tinh thần nào cũng có thể khiến tôi ngất đi.
Mỗi lần tôi ngất đi rồi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy luôn là Lâm Kiều.
Vì vậy, cái ngày tôi ám sát Lâm Kiều, cơn ngất đột ngột không phải do bị hạ th/uốc, mà vì cú sốc do cậu ấy gây ra đã khắc sâu vào bản năng của tôi.
Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra toàn diện cho tôi, x/á/c nhận rằng tôi đã nhớ lại mọi chuyện, ông ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng thì màn cosplay dài đằng đẵng của cậu cũng chấm dứt rồi.”
“Cosplay gì?”
“Do ảnh hưởng của th/uốc, cậu bị mắc chứng rối lo/ạn ảo giác. Cậu quên hết quá khứ của mình, tưởng tượng bản thân thành nhiều nhân vật khác nhau. Chúng tôi cho rằng, những ảo tưởng đó là một cơ chế bảo vệ bản thân trong tình trạng căng thẳng kéo dài. Chúng tôi không thể kí/ch th/ích cậu bằng th/uốc, chỉ có thể dẫn dắt để cậu tự thoát khỏi ảo tưởng.”
“Suốt tám năm qua, Lâm Kiều đã luôn phối hợp với cậu.”
Tôi hồi tưởng lại những bức ảnh trong album, trong đủ loại trang phục: đồng phục học sinh, thợ làm bánh... với đủ nghề nghiệp khác nhau.
Cậu ấy luôn xuất hiện bên cạnh tôi bằng nhiều cách, nhưng tôi chưa từng nhận ra cậu ấy.
Nước mắt bất chợt lăn xuống.
Một bàn tay chìa ra, những ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lau đi giọt lệ của tôi.
“Khóc cái gì?” Giọng Lâm Kiều khàn khàn.
Tôi không dám nhìn cậu ấy, nhưng cậu lại nâng mặt tôi lên, buộc tôi phải ngẩng đầu.
“Anh thực sự nhớ lại hết rồi sao?”
“Ừ.”
Cậu ấy không nói thêm gì, chỉ cẩn thận đưa tay ra, thấy tôi không né tránh, bàn tay lớn của cậu ấy nắm lấy tay tôi: “Vậy chúng ta về nhà nhé?”
“Được.” Tôi gật đầu thật mạnh.
Cậu ấy nắm tay tôi, đi phía trước. Bờ vai rộng rãi, vững chãi đã âm thầm gánh vác tôi suốt tám năm qua.
Tôi không dám nghĩ, cậu ấy đã giữ lấy tôi với tâm trạng thế nào, khi tôi luôn quên mất cậu ấy sau mỗi lần gặp gỡ.
Hôm nay tôi gặp cậu ấy, ngày mai tôi sẽ quên mất cậu ấy.
Một tôi không biết gì về quá khứ.
Tôi cảm thấy rất đ/au lòng.
Bình luận
Bình luận Facebook