Tâm trạng của bố mẹ tôi vô cùng nặng nề, cơm tối họ cũng ăn không vào. Bố tôi nhìn tôi, mấy lần muốn nói nhưng lại thôi.
Mẹ tôi an ủi ông: “Thôi được rồi, nếu như D/ao Dao thật sự gian lận thì ngày mai phía trường học chắc chắn sẽ tìm tới nhà, bây giờ mình nghĩ lung tung cũng không có tác dụng gì.”
Bố tôi lắc lắc đầu, thở dài một hơi, ngồi một mình uống rư/ợu giải sầu.
Tâm trạng của ông ấy không tốt, ăn cũng ít đi, nhưng rất nhanh đã uống cho say bí tỉ rồi nôn cả một bãi.
Tôi giúp bố dọn dẹp lại phòng khách cho sạch sẽ, rồi cùng mẹ đỡ bố vào trong giường và đắp chăn cho ông, xong thì đã hơn mười giờ tối rồi.
“D/ao Dao, con đi ngủ trước đi. Con nói không gian lận, mẹ tin con. Dù ngày mai thành tích có như thế nào thì bố mẹ cũng có thể chấp nhận được.”
Mẹ tôi rũ mắt ngồi ở bên giường, tôi bước tới ôm bà:
“Mẹ ơi, mẹ hãy tin tưởng con. Ban đầu giáo viên trông thi cũng có chút hiểu lầm với con, Vương Yến thì mới nghe được một nửa đã đi rồi. Sau này chúng ta có thể giải thích hiểu lầm cho rõ ràng, rằng con không hề gian lận.”
“Được, mẹ tin tưởng con.”
Mẹ tôi đưa tay ra xoa đầu tôi.
Lúc tôi rời khỏi phòng ngủ của họ, tôi nhìn thấy mẹ vẫn ngồi với tư thế đó, đang kéo lấy tay bố tôi mà rơi nước mắt.
Ôi, thôi bỏ đi, bây giờ có nói với bọn họ nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng. Đợi ngày mai các thầy giáo tới thì tất cả mọi chuyện sẽ nổi lên mặt nước thôi.
Tôi tắm rửa xong, trở về phòng mình đi ngủ.
Đang mơ mơ hồ hồ thì bỗng nhiên tôi nghe thấy động tĩnh từ phòng khách truyền tới.
Có người đang đi lại ở bên ngoài phòng của tôi, tay nắm cửa chuyển động, cửa phòng bị đẩy ra, một bóng dáng im hơi lặng tiếng bước tới trước giường và nhìn chằm chằm tôi.
Trên người ông có một mùi rư/ợu rất nặng và mùi nước giặt quần áo vô cùng quen thuộc, tôi liền thở phào một hơi, là bố tôi.
Không đúng lắm, hôm nay bố tôi uống say bí tỉ như vậy rồi thì sao có thể tỉnh táo nhanh như vậy được?
Cả người tôi căng cứng, mở hé mắt ra một khe nhỏ.
Trong phòng vô cùng tối tăm, cửa sổ không mở, ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng xuống một phạm vi nhỏ, khuôn mặt của bố tôi bị che phủ trong bóng tối.
Bố tôi nhìn chằm chằm vào tôi một hồi, đi tới bên cửa sổ, rồi đưa tay mở cửa sổ ra.
Nhà tôi ở tầng bốn, khu này lại là khu phố cũ, tỷ lệ xanh hóa rất cao nên cây xanh ở dưới lầu còn cao hơn cửa sổ, không hiểu sao bố tôi lại mở cửa sổ có rèm ra.
Tôi đang định mở miệng nói, thì ngay sau đó, một cảnh tượng vô cùng q/uỷ dị xảy ra.
Bình luận
Bình luận Facebook