Không khí đóng băng trong chốc lát, một tiếng thét đ/au đớn vang lên phía sau:
"Ch*t ti/ệt! Đau quá!"
Lục Dị nằm dài trên sofa, có lẽ vì quá sốc khi thấy Tạ Diễn nên đ/á/nh rơi điện thoại đ/ập thẳng vào mặt.
Thấy cả nhà phản ứng dữ dội, Sở Chước ngơ ngác hỏi:
"Mấy người quen nhau à?"
Không chỉ quen, cậu không thấy ánh mắt Thẩm Diệp muốn gi*t người sao? Tôi thầm nghĩ.
Lục Dị lén lút dịch đến bên Sở Chước thì thầm vài câu vào tai. Sở Chước gật đầu lia lịa, vẻ mặt bừng tỉnh. Chắc hắn đã biết ân nhân hôm trước dám đổ cơm lên đầu Thẩm Diệp, c/ứu cả đám khỏi phiền toái chính là Tạ Diễn.
Thẩm Diệp bật cười lạnh, chất vấn:
"Sở Chước nghe cậu miêu tả, giáo viên này giỏi lắm nhỉ? Sao không mời ảnh dạy luôn bọn tôi đi?"
Mấy đứa chúng tôi từ nhỏ đã học đủ thứ, được đào tạo vô số kỹ năng. Câu này của Thẩm Diệp rõ ràng muốn làm khó Tạ Diễn.
Tạ Diễn ngước mắt lên, vẻ mệt mỏi như coi thường màn khiêu khích trẻ con của Thẩm Diệp. Giọng cậu bình thản đáp:
"Sở thiếu gia là người thuê, tôi nghe theo cậu ấy."
Sở Chước hứng thú ngắm cảnh này, lập tức buông lỏng. Tôi thở dài, rút điện thoại ra lướt trên sofa, nhưng luôn cảm thấy có ánh mắt nào đó đang dán vào mình.
Ngẩng đầu lên: Thẩm Diệp và Sở Chước đứng đó, ánh mắt phức tạp đầy toan tính chằm chằm vào tôi. Cho đến khi Thẩm Diệp lên tiếng:
"Hữu Lễ, cậu lên đi."
Lại là tôi á? Đúng là bệ/nh hoạn. Tôi nhếch mép, bất lực. Học lực tôi đội sổ vì tôi không thích học, nhưng piano lại là thế mạnh nhất nhóm. Rõ ràng Thẩm Diệp muốn tôi dạy cho Tạ Diễn một bài học.
Lục Dị giơ tay phóng khoáng, cười hì hì tỏ vẻ ngại ngùng áp sát tai Thẩm Diệp:
"Thật ra cũng được đó. Tạ Diễn hợp gu tao lắm, tiếp xúc nhiều cũng..."
Thẩm Diệp đ/á hắn một phát, lạnh lùng:
"Cút! Mày đàn như c*t chó."
Bình luận
Bình luận Facebook