10.
Thật ra ta cũng không có đi đến hoa lâu thật.
Ta đến trấn Nhiêu Hưng, m/ua một đống đồ ăn vặt.
Tuy phụ thân của nguyên chủ nói Giang Hi Ngọc là họa tinh nhưng mỗi tháng đều cho nàng ta rất nhiều bạc.
Trước khi đi ta còn đến y quán m/ua mấy lọ th/uốc bôi trị thương.
Vừa mới chuẩn bị rời đi thì phía sau hậu đường có nam nhân bước ra, hắn ta hùng hổ lao về phía phụ nhân b/án th/uốc cho ta.
“Mắt ngươi m/ù à? Sao có thể b/án th/uốc cho nàng ta? Ai không biết nàng ta là họa tinh khắc ch*t mẫu thân, ngày nàng ta chào đời thì quận Nhiêu Hưng có dị/ch bệ/nh, để nàng ta vào cửa là làm ô uế y quán.”
Lời của hắn ta thật sự khiến ta không vui, ta quay lại nói: “Tại sao ngươi m/ê t/ín như thế hả?”
Nam nhân đó chỉ trích phụ nhân kia, lời nói đến bên miệng thì im bặt, hắn ta cảnh giác nhìn ta: “Ngươi muốn thế nào? Đừng tưởng ngươi là nữ nhi của Giang viên ngoại là ta không dám làm gì ngươi nhé.”
Đương nhiên ta cũng không có ý định so đo với hắn ta thật.
Ta đ/ập cửa rồi nhổ một ngụm nước bọt xuống đất.
Ta cười nhìn hắn ta: “Bị họa tinh này nhổ nước bọt, không chừng ngươi sẽ xui xẻo ba năm đấy.”
Nam nhân đó không dám tin nhìn ta: “Ngươi… Sao ngươi lại đ/ộc á/c như vậy?”
Cuối cùng ta cũng nghe được lời đ/á/nh giá phù hợp với con người của ta, ta hài lòng bỏ đi.
Bình luận
Bình luận Facebook