2.
Bắt đầu từ ngày đó, ta biết phụ thân ta không thích nương cười.
Ta không hiểu.
Rõ ràng khi mẫu thân cười trông cực kỳ xinh đẹp.
Ta cũng không dám cười nữa.
Mẫu thân đ/au l/òng mà ôm ta:
"Doanh nhi, không liên quan đến con, con có thể cười."
"Mẫu thân thích nhìn Doanh nhi cười nhất.”
Nhưng ta không cười nổi.
Ta vừa nở nụ cười, liền nghĩ đến ánh mắt phụ thân nhìn ta ngày hôm ấy.
Lạnh băng, lãnh đạm, còn có một tia c/ăm gh/ét.
3.
Thế nhưng ngoại trừ hôm ấy, phụ thân vẫn đối xử ân cần và gần gũi với ta như thường ngày, khiến ta h/oảng h/ốt, hoang mang không biết ngày ấy có phải là ta nhớ nhầm hay không.
Lúc ta tới thư phòng của phụ thân, ông ấy đang vẽ tranh.
Người ôm ta lên đùi, khuôn mặt ôn hoà, tao nhã:
"Doanh nhi của ta."
Ta nhìn bức tranh trên bàn:
"Phụ thân vẽ nương đẹp quá."
Phụ thân dừng một chút, nụ cười trên khuôn mặt dần dần tiêu tán:
"Doanh nhi, con nhìn cho kĩ, đây không phải mẫu thân con."
Người đặt ta xuống đất, đầu ngón tay vuốt ve đôi mắt của người trong bức tranh:
"Mẫu thân con sao lại dám so với nàng ấy."
Ta muốn nói mẫu thân đẹp hơn, nhưng liếc mắt thấy vẻ mặt của phụ thân, ta mở miệng nhưng không nói nên lời.
Bình luận
Bình luận Facebook