Tiếng máy c/ưa rú lên. Những tia lửa b/ắn tung tóe sau lưng tôi.
"Không sao đâu Giang Tự, em đừng sợ, không sao hết…" Lương Thận Chi áp sát tai tôi thì thầm không ngừng, như đang đ/ộc thoại. Tiếc thay khuôn mặt dựa vào bờ vai anh của tôi trắng bệch. Hàng mi khẽ rủ, bất động, không một chút biểu cảm.
"Giờ không cần dỗ nữa đâu." Tôi lặng lẽ nói, "Giang Tự sẽ không nghịch ngợm nữa, sẽ ngoan lắm."
Vậy anh hài lòng chưa? Lương Thận Chi.
Lương Thận Chi dường như cũng nhận ra điều đó. Anh ngừng nói, toàn thân bắt đầu run lẩy bẩy không ngừng.
Chúng tôi được đưa lên cùng một xe c/ứu thương. Do tôi đã tắt thở ngắn lúc giữa đường, toàn bộ nhân viên y tế vây quanh tôi.
Vết thương trên đầu Lương Thận Chi cũng chưa kịp xử lý. Mặt mày nhem nhuốc m/áu me, ngồi bất động bên cạnh, mắt đỏ ngầu không chớp mắt nhìn chằm chằm vào máy theo dõi nhịp tim của tôi.
"Vết thương không đều, mất m/áu quá nhiều!"
"Có phải nạn nhân đã cử động trong xe, khiến vết thương bị giãn ra không?"
Lương Thận Chi nghẹn thở, khàn giọng đáp: "Vâng."
"Em ấy đã thử khởi động xe, dùng hết sức bẩy giúp tôi chiếc ghế biến dạng, cuối cùng còn..."
Cuối cùng, còn bị yêu cầu giữ tư thế xoắn vặn để c/ứu chân phải cho tôi. Thất bại. Khi thoi thóp hơi thở. Lại bị chê là ngỗ nghịch, đỏng đảnh.
Máy theo dõi không ngừng phát ra âm báo động chói tai. Lương Thận Chi như bị ném xuống biển sâu. Quên mất cách thở. Lưng anh thẳng đơ. Toàn thân căng như dây cung sắp đ/ứt.
Xe cấp c/ứu phóng đi như bay, nhanh chóng tới bệ/nh viện. Lương Thận Chi bị chặn trước cửa phòng cấp c/ứu, đờ đẫn nhìn cánh cửa trắng đóng ch/ặt.
Một y tá tiến lại gần nói: "Thưa ngài, ngài cũng bị thương rồi, cần băng bó và kiểm tra. Mời ngài đi cùng tôi."
Không nhận được phản hồi, y tá đi tới trước mặt Lương Thận Chi mới phát hiện đôi mắt anh trống rỗng, dường như hoàn toàn không nhận thức được vết thương trên người.
"Thưa ngài?" Y tá hỏi lại.
Lương Thận Chi đáp không trúng câu hỏi, lẩm bẩm tự nói: "Không phải tiếng xăng rơi xuống đất... Đó là m/áu của em ấy..."
Y tá: "Ngài nói gì cơ?"
"Tại sao em ấy không nói?" Lương Thận Chi không đứng vững, dựa vào tường lăn ra ngồi bệt, đ/au khổ thốt lên: "Bị thương nặng thế này, sao em ấy không nói với tôi?"
Y tá ngồi xổm xuống an ủi: "Khi bị mắc kẹt, thấy người đi cùng bị thương nặng sẽ khiến người khác căng thẳng, không thể bình tĩnh kêu c/ứu. Chắc hẳn cậu ấy rất quan tâm ngài? Nên mới không muốn ngài lo lắng."
Quan tâm ư? Tôi đứng một bên, tự hỏi lòng mình. Có lẽ là quan tâm thật. Nhưng từ nay về sau, sẽ không còn nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook