Tỉnh dậy lần nữa, là trên một chiếc giường lớn mềm mại.
Mềm, thật sự rất mềm.
Tôi vừa định trở mình lăn một vòng, mắt cá chân bỗng nặng trịch.
"... ch*t tiệt!"
M ẹ ki/ếp, trên chân có c/òng chân!
Tôi cúi đầu nhìn xuống... tiêu rồi.
Quần áo đã bị thay ra rồi.
"Tỉnh rồi à?"
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, tôi đã định gi/ả ch*t.
Nhưng Cố Thời Diễn trừng mắt nhìn tôi hai giây, rồi bắt đầu s/ờ s/oạng khắp người tôi.
"Chắc là không sao đâu nhỉ? Bác sĩ đã khám rồi, chỉ là bị k/inh s/ợ quá thôi.”
"Phương Hoài? Nói... chuyện với anh."
Anh ta nâng c/òng chân ở mắt cá chân tôi lên rồi trượt tay vào trong đ ùi, nơi không có vải che chắn...
"Cố Thời Diễn! Anh bị đ/iê n à?"
"Anh đúng là bị đ/iê n rồi." Cố Thời Diễn dùng tay nâng cằm tôi lên, t/ứ c gi/ận đến bật cười: "Một cốc trà sữa khiến người ta đợi mười năm, ai mà chẳng phát đ/iê n?"
Nhớ đến những chuyện đã tr/êu ch/ọc anh ta trước đây, tôi rụt chân lại, muốn tr/ốn.
"Vợ yêu, lại muốn ch/ạy tr/ốn nữa sao?"
Cố Thời Diễn giữ ch/ặt e/o tôi, lật người, đ/è hai tay tôi lên trên đầu: "Anh đoán ly trà sữa mà em muốn uống năm đó - là trà sữa kem b/éo."
Bình luận
Bình luận Facebook