1.
"Thật xui xẻo... Lại đến lượt ta đến quét dọn Vô Danh Cư rồi." Một cung nhân nói, diện mạo còn mang nét ngây thơ.
Hắn ta dùng chổi quét qua loa mấy cái trên đất, đưa ánh mắt nhìn về phía người đứng dưới thân cây, rốt cuộc không ngăn được tò mò trong lòng, xê dịch bước chân về phía cung nhân lớn tuổi đang quét sân một bên.
"Tại sao Hoàng thượng lại nh/ốt người đi*n kia ở chỗ này?"
Cung nhân lớn tuổi liếc hắn một cái: "Ngươi biết y là ai không?"
Tiểu cung nhân đùa giỡn nói: "Người đi*n."
"Y là người đi*n, cũng là Trần Tần."
Tiểu cung nhân không tưởng tượng nổi, lần nữa nhìn về bóng người màu xám tro đứng dưới gốc cây: "Y là Trần Tần? Là Trần Tần mới mười bốn tuổi đã đỗ Trạng nguyên năm đó?"
Lão cung nhân hơi nhướng mày: "Ngươi còn biết y?"
"Tễ nguyệt phong quang Trần Giám Chi, “Vịnh Hạc Từ” danh chấn kinh thành. Mẫu thân ta khi đó ngày nào cũng nhắc tới y bên tai ta." Tiểu cung nhân nói: "Y... Y làm sao..."
"Triều đình như một cái hố sâu, gần vua như gần cọp." Lão cung nhân ở trong cung quét sân mấy chục năm, cái gì nên thấy cái gì không nên thấy đều đã từng thấy, cho dù như vậy trong giọng nói của lão cũng không khỏi mang theo thương tiếc
"Say này y thành thư đồng đọc sách của đương kim Thánh thượng. Sau khi Hoàng thượng lên ngôi, thánh chỉ đầu tiên ban ra chính là nh/ốt y ở nơi này, người cứ như vậy mà đi*n rồi."
Bầu không khí nặng nề, lão cung nhân vỗ vỗ vai hắn ta: "Được rồi, đừng nói nữa kẻo bị người bắt gặp, chuyên tâm quét sân đi."
Trên mặt tiểu cung nhân lộ vẻ thổn thức, gật đầu một cái.
Bình luận
Bình luận Facebook