Lời của Trình Khiêm đã giải tỏa được nghi vấn trong lòng tôi.
Sầm Như Phong điều kiện ưu tú thế này, sao cần dùng hệ thống hôn nhân để phân phối đối tượng?
Điều kiện hiển hiện không vấn đề, ắt hẳn do điều kiện tiềm ẩn có vấn đề!
Có lẽ anh không có khả năng hoàn thành đ/á/nh dấu, nên mới muốn thử sống chung với beta.
Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy nhẹ lòng.
Tôi có thể chấp nhận hôn nhân kiểu Plato, dù sao tôi cũng không có nhu cầu về mảng này.
Tôi hớn hở chụp màn hình hồ sơ Sầm Như Phong gửi vào nhóm gia đình, mẹ tôi lập tức gọi điện.
"Con thấy thế nào rồi? Đối phương đã liên lạc chưa?"
"Con gặp mặt rồi, ảnh là phó giáo sư trường con, rất giỏi."
Mẹ cùng chung thắc mắc: "Trùng hợp thế? Tuy hơi lớn tuổi nhưng điều kiện tốt vậy, lại là alpha... Liệu người ta có coi thường con không?"
"Không đâu, ảnh còn nói thích cả mùi mồ hôi của con cơ."
Mẹ tôi sửng sốt: "Mới gặp mà đã nói thẳng thừng thế sao?"
"Ừm, con thấy ảnh tốt lắm, kiểu mấy ông chú đẹp trai ý."
Mẹ lo lắng: "Đừng chỉ nhìn ngoại hình, phải qua lại thử xem, biết đâu cậu ta có khuyết điểm tiềm ẩn?"
Quả nhiên gừng càng già càng cay.
Nhưng với tôi đó không phải khuyết điểm.
"Mẹ yên tâm, cùng lắm là 'bất lực' thôi, con chấp nhận được."
Mẹ tôi á khẩu, hồi lâu mới thở dài: "...Vẫn còn non nớt quá. Thôi tùy con, hãy qua lại thời gian đã."
Thực ra tôi khá lãnh cảm, ngay cả việc tiếp xúc cơ thể với người khác cũng khiến tôi căng thẳng.
Hồi mới vào đại học, tôi từng thầm thích một beta, đối phương cũng có cảm tình với tôi.
Tôi hồ hởi tưởng mùa xuân của mình đã đến.
Nhưng lần đầu hẹn hò xem phim, trong bóng tối, cậu ấy đột nhiên nắm tay tôi.
Ban đầu tim tôi còn rộn ràng.
Rồi dần dần, bàn tay ấy men theo đùi tôi, lẻn vào gấu áo.
Tôi gi/ật mình suýt nhảy khỏi ghế.
Đối phương ngượng ngùng trước phản ứng của tôi, sau khi tan phim, chúng tôi chia tay trong bất hòa.
Cậu ta bất mãn: "Tôi cứ tưởng cậu thích tôi, ai ngờ chạm nhẹ cũng không xong, thôi bỏ đi."
Tôi tiếc nuối gật đầu: "Tôi cũng tưởng tôi thích cậu, nhưng vừa rồi tôi thấy rất gh/ê, vậy thôi nhé."
Đối phương đỏ mặt tía tai, cả buổi không thốt nên lời.
Trong lòng tôi áy náy, nhìn cậu ta gi/ận đến méo mặt.
Từ đó, mỗi khi gặp đối tượng khiến tim đ/ập nhanh, tôi đều vô thức tưởng tượng cảm giác khi thân mật với họ.
Không ngoại lệ.
Tôi đều không thể tiếp nhận.
Bạn bè từng giới thiệu vài đối tượng tốt, tôi cũng chuẩn bị tinh thần để tập thích nghi dần.
Nhưng kỳ lạ, sau 1-2 lần gặp, họ đều im hơi lặng tiếng.
Có lẽ tôi không tạo được tia lửa nào.
Nhưng kỳ diệu thay, đêm gặp Sầm Như Phong, tôi đã mơ.
Trong mơ, chúng tôi nắm tay ngồi xem phim. Khi nam nữ chính trên màn hình say đắm hôn nhau, Sầm Như Phong cúi xuống đặt lên môi tôi nụ hôn.
Cũng vui phết.
Bình luận
Bình luận Facebook