Theo lý mà nói thì hiện giờ tôi nên túm lấy Lộ Yến hỏi anh ấy có phải là Q hay không mới đúng. Thế nhưng tôi nhìn thấy anh ấy đứng ở cửa thì có chút không nhẫn tâm.
"Yến Yến, sao con có thể nói như vậy! Mẹ là mẹ của con mà!" Người phụ nữ đứng đối diện với anh ấy tỏ ra tổn thương.
Lộ Yến nở nụ cười khiến người ta sợ hãi, đôi mắt dưới kính mắt tối tăm không thấy ánh sáng. Nắng bên ngoài cửa sổ gắt như thế cũng không lọt được vào mắt của anh ấy.
"Mẹ?" Lộ Yến tháo kính xuống rồi gấp lại: “Bà xứng sao?”
"Chi bằng nói tôi là túi tiền không đáy mà bà giành được?" Giọng nói của Lộ Yến giống như ánh mắt của anh ấy, lạnh đến dọa người.
Từ trước đến nay anh ấy chưa từng như thế.
Tiếp đó bàn tay tô sơn đỏ hạ xuống khuôn mặt sạch sẽ của Lộ Yến.
Cùng với một tiếng "bốp" là mặt Lộ Yến lệch sang một bên, gương mặt trắng nõn của anh ấy nhanh chóng trở nên đỏ hồng.
Một bạt tai này giống như đ/á/nh thẳng vào trái tim tôi, đ/au đớn tê dại truyền tới từ đáy lòng.
M/a xui q/uỷ khiến thế nào tôi lại đi đến bên cạnh Lộ Yến, vươn tay khẽ nắm lấy bàn tay nắm thành quyền buông thõng bên người của anh ấy.
Bàn tay kia cũng lạnh như băng.
"Dì à, dì đi trước đi." Tôi cúi đầu, kéo Lộ Yến di chuyển sang một bên nhường đường ra ngoài.
Người phụ nữ kia nâng giày cao gót đi mấy bước đến trước mặt tôi.
Bà ta lấy một tấm card từ trong túi vứt xuống đất: "Lộ Yến, chuyện năm đó con cũng không bị tổn thương, hà cớ giữ ch/ặt không buông? Cho dù con h/ận mẹ thì con cũng đang mang dòng m/áu của mẹ, trừ khi mẹ ch*t đi không thì con cũng đừng mong có thể thoát khỏi mẹ."
Bà ta nói xong thì rời đi, tôi vội vàng đóng cửa lại.
Tôi quay người ôm lấy Lộ Yến, cơ thể anh ấy vô cùng lạnh lẽo.
"Không sao, không sao đâu." Tôi vỗ nhẹ lưng anh ấy.
Tình hình bây giờ thực sự khiến tôi không biết làm thế nào. Đây không phải chuyện một người sợ giao tiếp xã hội nhỏ bé như tôi có thể giải quyết được.
Lộ Yến ngả lên vai tôi, kính mắt trong tay được anh ấy đặt lên chiếc bàn bên cạnh, chậm rãi tháo khuy ống tay áo của mình.
Tới rồi tới rồi, lại sắp tới rồi.
Tôi nhìn thấy trong tòa nhà đối diện dường như có một người đang đứng đấy.
A! Chưa có kéo rèm cửa sổ!
Tôi muốn đẩy Lộ Yến ra để đi kéo rèm cửa sổ, thế nhưng Lộ Yến lại ôm lấy eo tôi, kéo ch/ặt tôi vào trong lòng anh ấy.
"Dạng Dạng, tôi rất bẩn." Lộ Yến ngả đầu trên vai tôi, giọng nói thản nhiên.
Trong lòng tôi chợt đ/au đớn: "Thầy."
Bàn tay ôm eo tôi của Lộ Yến càng ch/ặt, giống như muốn hòa tan tôi thành một thể với anh ấy.
"Lúc mới đầu tôi cảm thấy em sạch sẽ như thế chắc chắn không phải của tôi." Lộ Yến cọ vai tôi: "Sau đó hết lần này đến lần khác, tôi đều không nhịn được."
"Nếu như em muốn chạy, tôi chỉ có thể khóa em lại." Hơi thở của Lộ Yến khẽ phả vào cổ tôi, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: "Khóa em lại, chỉ thuộc riêng một mình tôi."
"Được." Tôi khẽ đáp.
Lời này giống như một nút bấm thần kỳ, mỗi lần chỉ cần tôi nói được thì Lộ Yến sẽ trở lại như bình thường.
Thế nhưng lần này Lộ Yến không có động tĩnh, anh ấy vẫn dựa trên vai tôi như trước.
"Dạng Dạng, tôi không bình thường."
Mũi tôi chợt xót, tôi biết anh ấy không bình thường.
Bàn tay đặt sau lưng lại vỗ nhẹ, tôi bật cười: "Thầy, em cũng không bình thường."
Lộ Yến buông eo tôi ra, anh ấy ngẩng đầu đối diện với tôi: "Châu Vũ Kiệt đi nhập ngũ là do tôi làm. Vì cậu ta muốn tiếp cận em."
Tôi sững sờ, nghĩ một lát mới nhớ ra Châu Vũ Kiệt là ai.
Chẳng trách sau đó không thấy cậu ta đến tìm tôi lần nào nữa.
"Nhập ngũ cũng rất tốt, em không thích người khác đến gần mình." Tôi nhìn vào mắt của Lộ Yến, tôi rất ít khi nhìn vào mắt người khác, không biết có phải do mắt của tất cả mọi người đều đẹp như này không.
Tôi chớp mắt, hỏi anh ấy: "Trên tờ giấy cậu ấy đưa thật sự là hỏi em bài tập sao?"
Ánh mắt Lộ Yến lóe sáng.
"Ừ." Lộ Yến gật đầu.
Đột nhiên trong đầu tôi xoẹt qua thứ gì đó, tôi quét mắt nhìn Lộ Yến, lại nhìn máy tính ở trên bàn của anh ấy.
Trong đầu xuất hiện một loạt cuộc trò chuyện giữa tôi và Q.
A a a a! Trời đất ơi!
Cả người tôi cứng đờ.
Tôi đã sống hai mươi mấy năm chưa từng có giây phút nào cảm thấy x/ấu hổ giống như bây giờ!
Tôi chậm rãi nở một nụ cười ngại ngùng: "Thầy... thầy phát hiện Yang là em từ lúc nào vậy?"
Có lẽ Lộ Yến không nghĩ đến tôi lại chuyển chủ đề nói chuyện nhanh như thế nên anh đã ngây người một lát.
Anh ấy vừa cài khuy ống tay áo, vừa nhìn tôi cười nói: "Từ lúc bắt đầu."
Từ lúc bắt đầu gì cơ? Từ lúc bắt đầu nào? Vậy tất cả những gì tôi nói với Q anh ấy đều biết là tôi nói sao?
Hu hu hu! Vì sao lại như thế này chứ!
Bình luận
Bình luận Facebook