Vừa kết thúc bữa ăn, tôi tự đặt cho mình một KPI trong chuyến du lịch bốn ngày ba đêm này, nhất định phải đối xử tốt với Hứa Quan Nam gấp bội. Tất cả để chuộc lại lỗi lầm vì đã phản bội lời hứa với anh ấy. Đến giây phút trước khi gặp mặt, tôi vẫn hùng h/ồn tuyên bố "dù em thế nào anh cũng thích". Thế mà...
Từ góc nhìn của Hứa Quan Nam, hẳn tôi - thằng đàn ông thẳng đáng gh/ét - đã liên tục đ/âm những nhát d/ao vào trái tim anh ấy. Vậy mà anh vẫn không gi/ận dỗi, vẫn đồng ý đi du lịch cùng. Đúng là người tốt bậc nhất!
Thế nhưng quyết tâm này của tôi chỉ mãnh liệt được... nửa tiếng. Khi đến biệt thự nơi chúng tôi sẽ ở ba ngày tới, tim tôi lại đ/ập lo/ạn nhịp. Cùng chung mái nhà sao... Đặc biệt khi chính tôi là người đặt phòng.
Trước đây, tôi nghĩ con trai chi trả cho buổi hẹn là điều hiển nhiên. Tất cả dịch vụ du lịch từ vé tham quan đến chỗ ở đều do tôi đặt trước. Ban đầu định thuê khách sạn riêng phòng, nhưng khi xem bài review giới thiệu biệt thự ngắn ngày có phòng khách, sofa và cả hồ bơi, tôi đổi ý ngay.
Trước khi đặt, tôi còn đặc biệt thảo luận với Hứa Quan Nam, thề sống thề ch*t rằng "tuyệt đối không có ý đồ đen tối". Biệt thự có nhiều phòng mà! Tôi chỉ muốn có thêm thời gian bên anh ấy sau khi gặp mặt. Giờ nghĩ lại, đúng là tự mình đào hố ch/ôn mình.
Xin khẳng định, tôi không hề kỳ thị đồng tính. Bạn cùng phòng đại học của tôi công khai yêu nam giới, ba năm chung phòng chúng tôi vẫn thoải mái. Nhưng... người đứng cạnh tôi bây giờ là Hứa Quan Nam cơ mà! Là người tôi đã gọi "cục cưng" suốt nửa năm trời!
Tôi không giải thích được sự khác biệt này. Chỉ biết khi đóng cánh cửa biệt thự, tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ng/ực. Trong khi đó, Hứa Quan Nam lại vô cùng tự nhiên. Đặt vali xuống phòng khách, anh ấy đi một vòng ngắm nghía rồi chân thành khen ngợi chỗ ở tôi chọn - đúng kiểu bạn đồng hành biết nâng niu cảm xúc người khác.
"Các phòng ngủ đều ở tầng hai, anh muốn lên xem trước không? Chọn phòng nào anh thích?" Tôi ấp úng.
"Hả? Phòng nào cũng được. Em ở phòng ngủ chính đi, anh chọn phòng còn lại là được."
Lẽ ra phải khiêm tốn từ chối, nhưng đầu tôi đơ như gỗ, gật đầu đồng ý ngay rồi vội vã chạy lên phòng chủ với lý do dọn đồ. Mở vali sắp xếp quần áo mà tâm trí vẫn loanh quanh câu hỏi: Rốt cuộc mình đang hồi hộp cái gì thế này?
Từ nhỏ tôi chưa bao giờ lúng túng trong giao tiếp. Ấy vậy mà hôm nay... Haizz.
Bình luận
Bình luận Facebook