9.
Sau cuộc trò chuyện, Lương Nghiễn Chu không còn làm phiền tôi nữa.
Vòng bạn bè của anh ấy cũng không được cập nhật.
Như một cơn gió anh ấy đã biến mất khỏi thế giới của tôi vậy.
Nhưng mà, chuyện vốn nên như vậy.
Tôi và anh ấy là người của hai thế giới, dù có tạo ra giao điểm thì sau đó vẫn sẽ tách nhau rồi.
Chỉ là tôi không nghĩ tới, mẹ của anh ta lại tìm mình.
Bà ấy bước ra từ ghế sau của chiếc Rolls-Royce, trông là biết người giàu có quý phái, nói với tôi bằng giọng rất dịu dàng: “Chu Mạt, con hãy lại đây.”
Sau lưng vang lên tiếng hít thở thật sâu của đồng nghiệp.
Khung cảnh rất giống một gia đình giàu có đang muốn c/ắt đ/ứt tình cảm của hai đứa trẻ.
Tôi x/ấu hổ đến đi cũng không dám nhanh chỉ biết thốt lên: “Dì ơi, con và Lương Nghiễn Chu thật sự không có bất cứ mối qu/an h/ệ gì đâu.”
Bà ấy chỉ mỉm cười và xoa đầu tôi.
Đã rất lâu tôi không cảm nhận được tình yêu thương từ người mẹ, giây phút này làm tôi choáng váng và cũng có chút cảm động, nó làm lòng tôi cũng giảm bớt đi sự lo lắng.
Trên xe, mẹ của anh ấy nói với tôi: “Nghiễn Chu đã tự giam mình trong nhà suốt mấy ngày nay, dì đoán thằng bé và con xảy ra chuyện.”
Tôi thầm nghĩ, chẳng lẽ gì muốn c/ưỡ/ng ch/ế khuyên giải sao?
Bà ấy lại cười: "Con đừng căng thẳng như vậy, thấy con căng thẳng thế dì cũng rất lo lắng."
Bà ấy đã thay đổi giọng điệu và lời nói rất nhanh, dịu dàng hơn, ấm áp hơn: “Lời cảm ơn này có thể là rất muộn, nhưng dì vẫn muốn nói. Cảm ơn con đã đứng ra bảo vệ thằng bé mà không ngại phiền phức đến với mình.Và cũng cảm ơn con vì đã mở lòng với nó.
Trong từng lời nói của bạn ấy dường như tôi cảm nhận chứa đựng lòng biết ơn sâu sắc đối với tôi.
Tôi chỉ đáp nhẹ: “Con không làm gì cả.”
Bẩy mỉm cười và nói: “Nhưng dì biết trong lòng nó dường như có sự thay đổi, con giống như ánh sáng chiếu rọi cuộc đời thằng bé giúp nó tìm lại niềm vui trong cuộc sống và dần thay đổi bản thân mình hơn.”
“Thằng bé cũng dần bắt đầu bắt chuyện với gia đình trong những bữa ăn, cũng kể những chuyện xảy ra ở trường, thằng bé cũng nhắc về thiên sứ nhỏ trong câu chuyện của nó”.
Có thể bà ấy đã nhận ra những sự ngại ngùng của tôi lên chuyển sang chủ đề khác: “ À không biết khi gặp con, thằng bé có làm gì con không nhỉ?”
“Dạ?” tôi cũng bất ngờ mà lên tiếng.
“Thú thật từ ngày con đi, thằng bé có nhiều hành động hơi đi/ên dồ, nó không chấp nhận được sự thật nên vẫn cứ tìm ki/ếm con khắp mọi nơi, Sau khi con chuyển đi, đứa nhỏ này không chấp nhận được hiện thực, hành động của nó hơi đi/ên rồ... Có đôi khi nó sẽ tưởng tượng con vẫn ở bên cạnh nó, đôi khi còn xem con là bạn gái của mình.”
Nhưng mà hiện tại tôi mới là người có hành động đi/ên rồ!
Có lẽ là nguyên nhân khiến cho Lương Nghiễn Chu đỏ mặt khi thấy tôi có lẽ là vì anh ấy đã xem coi mình như một cặp vợ chồng.
Không đợi tôi suy nghĩ tiếp mẹ của anh ấy liền nói: “Nhưng có lẽ hiện tại thằng bé đó ổn hơn rồi.”
Nhưng mà sâu thẳm trong lòng tôi vẫn muốn nói, không ổn đâu dì ơi, anh ấy không thực sự ổn.
Bà ấy kéo tay tôi một bên mà nhẹ nhàng nói: “ Nếu như con không gh/ét thằng bé thì hãy thử một lần tiếp xúc với nó đi. Thôi thì cứ xem nó như là một lớp dự phòng hay là bạn trai tạm thời cũng được. Khi nào không cần nữa thì thôi.”
Bà ấy lùi về sau một bước và nói với tôi: “Dì biết yêu cầu này của dì có thể là rất quá đáng, nhưng với tư cách là một người mẹ, nhìn đứa con của mình tự gi/am l/ỏng bản thân trong phòng, dì thật sự rất đ/au lòng, mong con hiểu cho dì.”
“Thằng nhóc để trước kia đều là người ít chủ động, sự chủ động của nó chỉ dành cho mình con, có thể thấy nó rất coi trọng con!”
Xe cũng chậm rãi mà dừng lại trước nhà tôi.
Cuối cùng mẹ của anh ấy cũng nói thêm: “Dì mong, cũng rất hy vọng con có thể suy nghĩ lại thật kĩ vấn đề này.”
Tôi cũng đã cố gắng cân nhắc bản thân mình lại, thậm chí cũng đã suy nghĩ rất lâu về chuyện này.
Thú thật, những lời mà tôi nói vào ngày hôm đó cũng không hoàn toàn là sự thật.
Tôi không nên phủ nhận bản thân mình và càng không nên phủ nhận tình cảm của Lương Nghiễn Chu đối với mình.
Anh ấy đáng thương.
Anh ấy mới chính là người vô tội.
Tôi đã đến và gieo ánh sáng lên cuộc đời tối tăm của anh ấy, gieo cho anh ấy một hạt mầm.
Khi tôi còn đang lo lắng thì không biết nên làm thế nào để liên lạc với Lương Nghiễn Chu thì điện thoại bỗng kêu “ting” một tiếng chuông báo tin nhắn mới vừa đến.
Đến từ Lương Nghĩên Chu: “Anh có thể nói chuyện với em thêm lần nữa được không? Chu Mạt?”
Bình luận
Bình luận Facebook