Khi tôi chế.t, không một ai chịu đến nhận xá.c.
Sau đó, một người đàn ông đầu c/ắt ngắn, trông có vẻ khó gần đã xuất hiện và lo hậu sự cho tôi.
Anh ấy cũng là người đã ôm tr.o cố.t và châm lửa đ.ốt ch.áy tầng hầm nhà tôi.
"Những người ứ.c hi.ếp em, tôi sẽ thay em giải quyết sạch sẽ!”
Khi mở mắt ra một lần nữa, tôi thấy mình trở lại khoảng thời gian mười năm trước.
Trên đường đến trường, một cậu thanh niên khó ở đã chặn tôi lại và hỏi bằng giọng gi/ận dữ: “Diệp Kiều, ngày nào em cũng bắt tôi làm bài tập, có phải thích tôi rồi đúng không?”
1.
Tôi đã bị b.ạo l.ực mạng giế.t chế.t một cách dã man.
Những ngày tháng cuối đời của tôi chỉ toàn là sự ph.ẫn n.ộ và chán nản tột cùng.
Trên mạng, những bình luận như "Diệp Kiều chế.t đi", “Lại một ngày mới để nguyề.n rủ.a Diệp Kiều", "Diệp Kiều chế.t rồi à?" tràn ngập khắp mọi nơi.
Ngay cả khi tôi đi m/ua th/uốc giảm đ/au vì bị đ/au đầu, nhân viên b/án th/uốc cũng chế nhạo tôi: "Cô mà cũng biết đ/au hả? Cô t.át em cô, chọc kim vào người em cô, có bao giờ nghĩ em cô cũng đ/au không?"
Khu dân cư nơi tôi sống đã bị tạt sơn tung tóe. Trên tường viết đầy những chữ "Đi chế.t đi!"
Kẻ chủ mưu của tất cả những điều này thật tiếc rằng lại là người thân trong gia đình tôi.
Họ không tiếc công sức để bôi nhọ tôi, cho rằng tôi là một con sói mắt trắng.
“Nếu tôi biết nó có một trái tim đ.ộc á.c như vậy, tôi đã không sinh ra nó.” Mẹ tôi nhìn vào máy quay, nghiến răng tuyên bố.
"Chúng tôi đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với nó rồi, nó sống hay chế.t không liên quan gì đến chúng tôi." Bố tôi nói với vẻ mặt đầy c/ăm h/ận.
Về phần đứa em gái bị b.ắt n.ạt hơn mười năm của tôi, cô ta lau nước mắt và khóc lóc tỉ tê: "Chị ơi, chuyện chị đạo văn em không có nói cho ai biết hết. Xin chị đừng gửi WeChat m/ắng em nữa, được không?"
Nhìn gia đình ba người đã bị tôi chặn WeChat từ lâu, lửa gi/ận trong lòng tôi hừng hực ch.áy mà không cách nào dập tắt, cuối cùng tôi vò tóc viết bản thanh minh.
Nhưng không ai tin lời tôi nói.
Tài khoản xã hội của tôi tràn ngập vô số tin nhắn ch.ửi b.ới.
Vừa tuyệt vọng lại sợ hãi lo lắng, tôi đã quyết định nhờ đến sự giúp đỡ từ cảnh sát.
Nhưng trước tình trạng b.ạo l.ực m.ạng đang lan rộng, cảnh sát không thể nghĩ ra cách giải quyết nào tốt hơn.
Họ chỉ có thể khuyên tôi ngừng lên mạng, không đọc những bình luận và tin nhắn riêng tư đó.
Cũng không còn cách nào khác, tôi đành làm theo.
Ngày nào tôi cũng ở nhà sống trong lo sợ dù rằng đã không lên mạng.
Cho đến một ngày, tôi bất ngờ bị một người đàn ông đội mũ lưỡi trai che hết hơn nửa khuôn mặt t.ấn c.ông, anh ta đ.âm tôi một nhát d.ao sâu chí mạng khi tôi đang đi xuống cầu thang để đổ rác.
"Diệp Kiều, cái đồ ch.ó đ.ẻ, sao cô không chế.t đi?"
Nói xong anh ta liền r.út d.ao ra và liên tục đ.âm tôi nhiều nh.át nữa.
Mỗi nh.át da.o đều được sử dụng với lực rất mạnh.
Tôi không biết anh ta, nhưng anh ta biết tôi.
Mỗi lần đ.âm tôi, anh ta đều đổ lỗi cho t.ội á.c tày trời của tôi, còn luôn miệng gọi Diệp Viện bằng những cách gọi gần gũi yêu thương, nói rằng anh ta muốn trút gi/ận thay cô ấy.
Có thể dễ dàng nhận ra anh ta là một fan hâm m/ộ cuồ/ng nhiệt của Diệp Viện, em gái của tôi.
Sau đó, thấy có người đi đến, anh ta lập tức đẩy tôi ra và bỏ chạy.
Tôi đã được đưa đến bệ/nh viện bằng xe cấp c/ứu, sau hơn mười ngày bất tỉnh, cuối cùng tôi vẫn không qua khỏi.
Khoảnh khắc linh h/ồn tôi bay ra khỏi cơ thể, tôi cảm thấy thư thái vô cùng.
Cuối cùng, tôi không còn phải đối mặt với những lời buộc tội và lạm dụng vô căn cứ đó nữa.
Bệ/nh viện đã gọi cho bố mẹ tôi và yêu cầu họ đến nhận x.á/c
Họ liền từ chối, nói rằng họ đã c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với tôi từ lâu, và yêu cầu bệ/nh viện đừng gọi cho họ nữa.
Cứ như vậy, x.á/c của tôi vẫn được lưu lại tại nhà x/á/c và linh h/ồn cũng bị mắc kẹt ở nơi đây.
Cùng lúc đó, phía cảnh sát đã bắt được hung thủ gi.ết h.ại tôi, t.ang chứng vật chứng đầy đủ, vụ án được bàn giao lại cho phía viện kiểm sát.
Nhưng, bố mẹ tôi vẫn nhất quyết không chịu tha thứ cho tôi.
Ngay cả khi biết tôi đã chế.t đi, họ cũng không có ý định làm m.a chay gì.
Thú thật, tôi không thấy quá bất ngờ khi nghe điều này.
Tôi thực sự đã không còn quan tâm đến họ nữa.
Người làm bố mẹ dù ban cho tôi sự sống nhưng lại tùy tiện nghe lời đứa con gái cưng của họ mà làm ngơ để tôi bị v.u oan, mặc cho tôi hứng chịu đ.ả k.ích từ cư dân mạng, thậm chí còn tuyệt tình c/ắt đ/ứt qu/an h/ệ với tôi, thì họ không còn xứng đáng làm cha mẹ của tôi nữa.
Không đến nhận xá.c cũng tốt, kẻo làm vấy bẩn con đường luân hồi của tôi.
Tuy nhiên có một điều mà tôi không ngờ tới, trên đời này vẫn còn có người tin rằng tôi không làm những việc đó.
Nhưng tôi lại hoàn toàn không biết gì về anh.
(Còn tiếp...)
Bình luận
Bình luận Facebook