Một lát sau, đám người tản đi hết, ông Ba mới chậm rãi đi ra từ nhà Thịnh Khai.
Tôi đi lên phía trước, ỉu xìu gọi một tiếng: “Ông Ba.”.
Ai mà ngờ được ông Ba vừa nhìn thấy tôi thì liền thay đổi sắc mặt, ông Ba kéo tôi qua một bên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mấy hôm nay cháu đã trêu chọc phải thứ gì vậy?”
Lời của ông Ba làm lòng tôi chấn động, quả nhiên là vậy sao?
Tôi cố nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Ông Ba, ông đã nhìn ra gì rồi ạ?”
Ông Ba hừ lạnh một tiếng: “Cháu xem ấn đường của cháu u ám, bộ dạng thì uể oải, nếu như không phải chọc vào thứ gì thì sao mới mấy ngày không gặp mà bây giờ đã trông không còn tinh thần thế này được?”
Cả người tôi r/un r/ẩy nói hết chuyện về Liễu Ngân Hoàn cho ông Ba nghe.
Ông Ba híp mắt suy nghĩ rất lâu rồi mới mở miệng: “Bây giờ ta cũng không thể nói chắc chắn được đó là thứ gì, nhưng chắc chắn không phải là người.”
“Bây giờ trời sắp tối rồi, trời mà tối thì cái thứ đó sẽ trở nên hung hãn hơn. Trời sẩm tối rồi, ta cũng mệt cả một ngày trời rồi, chắc là bây giờ ta không thể đấu lại nó đâu.”
“Như thế này đi, cháu cứ trở về trước đi, sáng sớm mai ta sẽ đến gặp cô ta.”
Tôi nghe thấy ông Ba bảo tôi quay về thì bỗng nhiên ăn nói cũng chẳng được lưu loát nữa: “Ông… ông Ba, tối nay cháu tìm đại một nơi nào đó tá túc qua đêm có được không ạ?”
Ông Ba liếc nhìn tôi: “Đương nhiên là không được rồi, tối nay cháu mà dám không về thì sẽ đ/á/nh rắn động cỏ mất.”
“Cái thứ đó, chắc chắn sẽ đi tìm cháu khắp thôn, tới lúc đó thì sự an toàn của cháu sẽ thật sự không được bảo đảm nữa đâu.”
Tôi sững người tại chỗ, cả người đều run như cầy sấy.
Ông Ba thấy tôi có vẻ sợ thật thì liền thở dài một hơi, giọng điệu cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Cháu yên tâm đi, buổi tối mấy hôm trước cô ta không hại cháu thì chứng tỏ cô ta không hề có kế hoạch.”
“Tối nay cũng chắc chắn sẽ không động vào cháu đâu, nếu như cháu sợ thật thì tối nay ngủ ở Phật đường của nhà cháu đi.”
“Phật đường của nhà cháu có lai lịch rất lớn, chỉ cần cháu vào trong đó thì yêu m/a q/uỷ quái gì cũng không cần phải sợ.”
Thái độ của ông Ba rất kiên quyết, tôi cố nặn ra một nụ cười khổ: “Ông Ba, cháu buộc phải quay về nhà sao?”
“Đúng vậy.” Ông Ba nhìn chằm chằm bảo tôi, vẻ mặt nghiêm túc đến mức q/uỷ dị, “Cháu buộc phải quay về nhà, nếu không thì chắc chắn tối nay cháu sẽ ch*t.”
Bình luận
Bình luận Facebook