Trước giờ tôi chưa từng dám nghĩ rằng tôi vẫn còn cơ hội để ở bên Đồng Tâm.
Từ khi tôi còn nhỏ bố mẹ tôi đã ly dị với nhau, tôi đi theo mẹ, cuộc sống rất túng thiếu.
Hồi năm nhất Trung học, tôi mới chỉ là một cậu bé nhỏ con cao không tới một mét năm.
Những cậu bạn cao to thường tới trêu ghẹo tôi, ví dụ như hay vứt sách tôi qua lại, tôi nhảy lên cũng không với tới.
Tôi vừa khó xử lại vừa đ/au khổ, không dám nổi cáu, cũng không dám đ/á/nh nhau với bọn họ.
Có một lần, Đồng Tâm từ bên ngoài đi vào, các nam sinh vứt sách vào người cô ấy.
Cô ấy đưa tay bắt lấy, hỏi: “Của ai đây?”
Mấy cậu nam sinh kia nói: “Đưa tôi!”
“Đưa tôi!”
Cô mở quyển sách ra, nhìn thấy tên tôi được viết trên trang bìa sách: “Châu Huy?”
Mặt tôi bỗng chốc liền đỏ ửng lên.
Mấy cậu nam sinh kia nói: “Đừng đưa cho nó, vứt qua đây!”
Đồng Tâm không quan tâm đến bọn họ, đi tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng đặt sách lên trên bàn học của tôi.
Sau đó cô quay người nói: “Mấy cậu nam sinh này, sao lại cứ lấy việc trêu đùa người khác làm niềm vui vậy? Có thời gian thì đi mà đọc sách đi, nếu không đọc sách đi đến Phòng Giáo vụ bên ngoài kia mà chơi kìa. Đừng có làm phiền người khác đọc sách.”
Giọng nói của cô rất dịu dàng.
Có một tên nam sinh chắc là cảm thấy cô dễ bị b/ắt n/ạt, nói: “Cậu ra mặt thay cậu ta gì chứ? Cậu ta là người đàn ông của cậu à?”
Đồng Tâm cười một tiếng, nói: “Câu này, cậu nên về nhà hỏi mẹ cậu, bà ngoại cậu, bà nội cậu, hỏi phụ nữ nhà các cậu ấy, hỏi xem bọn họ có phải lúc đi học chưa từng giúp đỡ các bạn học nam hay không? Nếu như chưa từng thì tôi chỉ có thể nói là nề nếp nhà cậu không ổn, giáo dục nhà cậu không ra gì, cho nên mới dạy ra mặt hàng như cậu.”
Nam sinh đó nói: “Tôi mà là món hàng cái gì chứ?”
Đồng Tâm thở dài một hơi: “B/ắt n/ạt kẻ yếu lại sợ kẻ mạnh, ngang ngược vô lý, người không ra người, ngợm chẳng ra ngợm. Thành tích chẳng lên nổi, xuống cũng chẳng xuống được luôn. Lấy tiền mồ hôi nước mắt mà bố mẹ cậu vất vả ki/ếm được nhưng sống lại không ra cái dạng gì, lãng phí thời gian, lãng phí mạng sống của cậu. Tôi nói cho cậu biết, Châu Huy chưa chắc đã là người đàn ông của tôi, nhưng tương lai chắc chắn cậu ấy sống sẽ không tệ đâu, nhất định cậu ấy sẽ lấy được một người phụ nữ vô cùng xuất sắc. Nhưng cái dạng như cậu, có thể lấy được vợ hay không vẫn còn là một biến số đấy, cố gắng lên đi, thiếu niên à, nếu không thì, cậu sẽ không có tư cách làm bố đâu!”
Thiếu nữ mười sáu tuổi, chỉ dựa vào cái miệng nhỏ xinh của cô ấy mà đã m/ắng tên cá biệt của lớp chúng tôi đến thất bại thảm hại, tan tác không còn một mảnh giáp.
Lúc đó, cô ấy như một vầng sáng trong mắt tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook