Năm thứ mười ta ch/án gh/ét nhìn Ân đốc công, tr//ói hắn vào giường.
Người đời có câu h/ận một thái giám thì phải ép hắn làm.
Nhìn hắn không làm được, h/ung h/ăng l/àm nh//ục hắn, gi/ẫm đ/ạp tôn nghiêm của hắn dưới chân!
Nhưng mà chỉ sau một đêm, ta đẫm nước mắt cắn ch/ặt lấy khăn tay.
Ân đốc công trông vậy mà…. cứng cừng cựng!
Đông Am có để lọt một chú chim lớn rồi!
1.
Phù Dung Trướng Noãn, trong ánh nến đỏ.
Ta chống cằm nhìn nam nhân mảnh mai trước mặt mình, cảm thấy hơi phiền muộn.
Một khắc trước, tỳ nữ Tiểu Miên bên cạnh ta nhìn ta nháy mắt hành động, hạ dược trên con đường duy nhất mà Ân Duật đi qua.
Liều lượng dược đủ để hạ một con bò.
Ta ôm trán cười khổ.
Nha đầu, sao ngươi lại nghĩ rằng ta có thể bấu víu vào tên vương bát lật lọng này được chứ?
Vào lúc này, bỗng nhiên ta hơi hoài nghi: Cách trả th/ù Ân Duật này, thật sự khả thi sao?
Ta thấy hắn bất động như sắp ch*t nên nhịn không được lẩm bẩm.
“Dù nhìn thế nào thì cũng thấy là ta chịu thiệt rồi!”
Nhìn dáng vẻ này, còn phải dựa vào ta tự mình hành động.
Ân Duật chật vật lật người lại.
Hắn đang vùng vẫy trong mãng bào màu đỏ, ý thức dần rời rạc.
Yết hầu của hắn âm thầm chuyển động, thỉnh thoảng lại hít thở không thông, giống như đang cố gắng chịu đựng thứ gì đó nhưng lại giống như một lời mời chào, hắn túm lấy Nhậm Quân Thái.
Ta cảm thấy mặt mình nóng bừng, ngay lập tức nuốt nước bọt “ừng ực” một tiếng: “Vừa rồi ta có hơi không phân biệt tốt x/ấu!”
Diễm sắc và th/ù h/ận cũ đan xen vào nhau, đầu óc ta nóng bừng, ta kéo mở mãng bào của hắn.
“Ân Duật, không nghĩ đến ngươi cũng có ngày này nhỉ?”
Ta thần bí mỉm cười.
R/un r/ẩy.
Ngươi không được rồi!
Tiếp nhận sự làm nh/ục của ta đi!
Ta vô cùng tự mãn.
Ta diễu võ dương oai.
Ta…
Ta mất!
Đại lão gia lạnh nhạt của ta!
Bên dưới mãng bào, bên dưới tiết khố trắng như tuyết…
Ta ngây người ch*t lặng.
Người vẫn giữ im lặng từ nãy giờ, bây giờ lại lười biếng ngẩng đầu lên.
Đôi mắt hoa đào của hắn khép hờ, môi mỏng xinh đẹp, bởi vì nhiệt độ cơ thể nên nước da phiếm hồng, trông giống như một con hồ ly đang kiệt sức, hắn khoác lấy tay ta.
Lông mi của Ân Duật khẽ run lên.
Hắn quái gở kéo mãng bào lại: “Điện hạ biến gia ta thành thế này, chuyện đến nước này lại sợ rồi sao?”
Ta: ???
Ch*t ti/ệt.
Thật sự là ta c/ăm gh/ét dáng vẻ ngứa đò/n này của hắn nhất.
Nực cười!
Ta căng da đầu nói: “Ai không được?”
Bình luận
Bình luận Facebook