Lúc này, tôi người đó từ từ ngẩng lên........
Cổ họng tôi bị vật gì đó nghẹt thở không thể thở nổi. Bà đã đi vào trong phòng.
“Bà ơi, đừng!”
Tôi không kịp ngăn cản, đã kéo cửa.
Không ai treo lủng lẳng trên móc áo cả.
Đó là chiếc liền của mà thôi.
Gió khiến chiếc đung đưa, từ vài góc nhìn trông y hệt người.
Bà đóng cửa ban công rồi khép luôn cả cửa phòng bố mẹ.
Không chuyện gì kỳ lạ xảy ra.
Tôi thở nhẹ nhõm.
Bình luận
Bình luận Facebook