10
Cả ngày chỉ biết ngơ ngác.
Bị ép đi theo Lê, cô thân mật với cô cười đùa vui vẻ với gia đình tôi.
Tôi tựa một cái x/á/c h/ồn, trải cuộc sống điệu từ ngày này ngày khác.
Nhưng ngờ, Lê bị người xuống nước, tình cảnh diễn y hồi đó xuống vậy.
Một lực hút mạnh hút lấy linh h/ồn tôi.
Tôi hôn mê.
Khi mở ra, cảm giác nặng nề bao trùm lấy tôi.
Ánh sáng trời chiếu tấm rèm cửa sổ.
Lâu lắm rồi cảm nhận được ấm trời.
Tôi giơ tay, ngẩn ngơ đôi bàn hữu.
Đôi mở to tin được.
Tôi trở về rồi…
Cảm giác vui sướng chiếm trọn tâm trí cố gắng thích với vẫn đang còn khá yếu mình.
Tâm trạng dần bình tĩnh lại.
Tôi đột nhiên ý thức được, trở mẹ và anh, còn cả nữa, liệu có chào đón không…
Tôi dám thử nghĩ đến.
Đợi vào phòng, hạ quyết cứ giả vờ là Lê trước đã.
Trên người mang theo lạnh, ôm ch/ặt lấy muốn khảm vào m/áu thịt mình.
Cơ cứng nhắc, giơ nhẹ nhàng vỗ lưng anh:
“Em sao.”
Trong lòng đang nghĩ:
[Cố suốt bao hề có một khắc nào nhớ đến sao?]
Nhưng giây tiếp theo, bàn bị mạnh nắm ch/ặt, cổ bị cọ đến đ/au điếng.
Giọng nói âm u lạnh lẽo: Lê đâu?”
Một năm đi, từng ảo số lần có trở về thật, thì nói gì với đây.
Nhưng ngờ, chỉ cần một cái ôm, đã phải Lê.
Anh yêu Lê mất rồi.
Lồng ng/ực nặng nề đến thở nổi.
Tôi anh, mỉm cười: “Không tỉnh thì đã trở về rồi.”
Anh dùng một bóp ch/ặt lấy muốn bóp nát hàm tôi.
Trong đầy tơ “Cô đem Lê Lê đi đâu rồi!”
“Rầm” một tiếng.
Tôi và đồng loạt về cửa vào, một bát gà xuống đất, tung tóe khắp nơi.
Trước cửa là mẹ và tôi.
Khóe run có chút sợ hãi khi gặp mọi người.
Nhưng thực sự rất nhớ, rất nhớ mọi người mà…
Bình luận
Bình luận Facebook