Tôi giơ điện thoại đang hiển thị màn hình wechat lên, là tin nhắn của mẹ tôi: “Người ta không biết loại xe Porsche con nói là loại xe gì cả, có phải con đang lừa mẹ không hả?”
Sau khi nghỉ phép một tuần thì tôi đi làm lại.
Công ty của tôi đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn lo/ạn, mọi người gào khóc nhắn tin cho tôi xin tôi mau đi làm lại đi, cho nên tôi mới quay lại văn phòng.
Tôi sẽ dùng hành động thật sự để chứng minh rằng Diệp Thấm tôi thăng chức tăng lương hoàn toàn đều do thực lực.
Khi mọi người nói đến nghề thư ký thì ai cũng nghĩ họ đều đi lên được nhờ qu/an h/ệ bất chính, mọi người đều xem thường nghề này.
Thực tế thì tôi có 50% quyền quyết định trong công ty.
Các nữ trợ lý cấp cao khác cũng tương tự như vậy.
Hễ các sếp quá bận hoặc là các sếp muốn lười biếng thì các thư ký và trợ lý sẽ là người âm thầm ra quyết định.
Tôi đã ngồi trong văn phòng này xử lý công việc suốt bảy năm, tôi chính là đầu lợn, nhưng ít nhiều gì thì tôi cũng là một con người.
Những chuyện và Tô Cẩm Thần làm, ngoại trừ các mối qu/an h/ệ ra thì anh là phú nhị đại còn tôi là dân nghèo, tôi không thể lập tức đuổi kịp anh, thật ra thì Diệp Thấm tôi cũng không tệ.
Khi quay lại công ty thì tôi đã lao đầu vào tăng ca ngày đêm không ngừng nghỉ.
Thật sự dòng vốn của công ty đã xảy ra vấn đề.
Vì Tô Cẩm Thần muốn cho ra mắt dòng sản phẩm mới cho nên vẫn luôn đ/ốt tiền.
Đừng nhìn thấy anh luôn hành xử như một bá tổng, thật ra công ty của chúng tôi sản xuất đồ ăn vặt…
Chính là loại đồ ăn vặt trong nước luôn có mặt trên kệ của các hệ thống cửa hàng nhỏ lẻ trên toàn quốc…
Không hàm lượng kỹ thuật.
Hàng nhái thì vô số.
Nhưng luôn luôn ch/áy hàng…
Tô Cẩm Thần lại không phải kiểu người hài lòng với những gì đang có mà anh lại muốn có tiêu thụ cao.
Vốn dĩ dòng vốn của công ty vẫn đủ để xoay sở nhưng vấn đề là Lý Mộc Nhi lại vì yêu mà gây chuyện, có một vài cổ đông muốn rút vốn. Tô Cẩm Thần lại muốn chiếm lấy quyền sở hữu cổ phiếu trong tay họ cho nên dòng vốn mới đột ngột bị kéo căng.
“Tôi nghĩ hoàn toàn có thể tận dụng chuyện này.” Ngày hôm đó, mọi người đang vò đầu bứt tai ngồi trong phòng họp nghĩ xem lấy tiền vốn ở đâu ra thì tôi đã nêu lên cách nghĩ của mình: “Không phải Lý Mộc Nhi đó giàu lắm sao? Cô ta còn thích Tô tổng của chúng ta…”
“Em muốn b/án anh cho cô ta à?” Tô Cẩm Thần nâng cao cảnh giác, cơ bắp cả người căng cứng giống như dã thú sắp bị vứt đi vậy.
“Không không không… em nào dám chứ. Em cảm thấy chúng ta có thể kí/ch th/ích cô ta một chút, nói không chừng cô ta có thể mang đến cho chúng ta bất ngờ lớn đấy.”
Tô Cẩm Thần nheo mắt lại.
Tối hôm đó tôi đăng một bức ảnh tôi và Tô Cẩm Thần nắm tay nhau lên khoảnh khắc trong wechat.
Trong bức ảnh đó cả hai chúng tôi đều đeo nhẫn đính hôn.
Đúng như tôi đoán, ngay ngày hôm sau thì Tô Cẩm Thần trở thành hot search, thậm chí anh còn đang bị m/ắng thậm tệ trên mạng.
“Lợi hại, vô cùng lợi hại.” Mã Nhâm ngồi trong phòng họp, anh ta đang nhìn chằm chằm mười nghìn tài khoản đen trên màn hình.
Nhưng cho dù đen hay đỏ thì giờ cũng là đỏ!
Chỉ cần có chủ đề thu hút lưu lượng truy cập thì họ đều có thể tận dụng cơ hội này mang tiền về.
Tô Cẩm Thần vô cùng tài giỏi trong việc tạo ra sản phẩm, nhưng tất cả những hoạt động tiếp thị truyền miệng thì đều kém, từ khâu quảng cáo hương vị đến bao bì sản phẩm đều không có điểm bùng n/ổ.
Lý Mộc Nhi đã giữ cho anh đứng trong hot search ba ngày, lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu lần, chúng tôi đã tận dụng lưu lượng truy cập này mà gửi đường link sản phẩm mới đến tất cả các chủ sở hữu tài khoản trên mạng.
Sau đó chủ đề câu chuyện thay đổi.
Từ “Tô Cẩm Thần là đại tra nam” đã biến thành “Thức uống mới của Tô thị có mùi vị rất tuyệt, cảm giác rất kỳ diệu, giống như tôi có thể nhìn thấy địa ngục vậy.”
Có những chủ đề này thì cũng tôi không phải ra ngoài giao thiệp nữa, mà thay vào đó các nhà đầu tư tự tìm đến xin đầu tư tiền cho chúng tôi.
Mọi chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Thật sự rất cảm ơn Lý Mộc Nhi.
“Lần này anh có thể thăng chức rồi.” Tô Cẩm Thần nhắc nhở Mã Nhâm: “Nếu anh có thể xử lý chuyện quan trọng nhất thật tốt.”
Mã Nhâm không dám tin: “Hả? Tô tổng? Tôi còn chuyện gì chưa xử lý tốt sao?”
Tô Cẩm Thần mỉm cười liếc nhìn tôi: “Xóa tất cả những thông tin liên quan đến thư ký Diệp.”
Đã làm lớn chuyện đến mức này, tôi cũng khó tránh khỏi bị Lý Mộc Nhi bám theo.
Trước khi cô ta bám theo tôi thì Tô Cẩm Thần chi tiền cho qu/an h/ệ công chúng.
Thái độ của anh rất kiên quyết: Mấy người muốn m/ắng tôi thế nào cũng được, tôi không quan tâm, nhưng mấy người không được m/ắng vợ tôi.
Nhưng hình như anh không hề có ý định đưa tôi về gặp ba mẹ anh.
“Không có gì tốt để gặp, họ chưa từng nuôi dưỡng em nên em cũng không có nghĩa vụ nuôi dưỡng họ, nếu họ có qu/a đ/ời thì chỉ cần đến dự tang lễ tưởng niệm là được, không cần phải nhìn sắc mặt họ làm gì.”
Trong suốt vụ việc này tôi cũng không hề thấy ba mẹ của Tô Cẩm Thần đưa ra bất cứ hành động nào.
Nhưng mỗi lần anh quay về nhà là lại tức gi/ận bỏ đi.
Trong thời gian ngắn không thể khiến họ chấp nhận tôi được.
“Anh tin tưởng em sẽ gả cho anh như vậy à? Chúng ta còn chưa yêu đương hẹn hò gì mà nhỉ.” Tôi trêu anh.
“Không cần yêu đương hẹn hò nữa, bảy năm rồi, anh cũng sắp ba mươi rồi, anh chờ không nổi.” Tô Cẩm Thần nắm tay tôi rồi dịu dàng đặt tay tôi lên má anh.
Lờ mờ trước mắt tôi là những năm tháng thanh xuân đó, là gương mặt của chàng thiếu niên mà tôi đã ch/ôn ch/ặt trong tim mình.
“Đúng rồi, em chuẩn bị hôn lễ đến đâu rồi?”
“À, đã hoàn tất đấu thầu cho khâu thiết kế rồi.”
“Cho anh xem thử đi.”
“Phải… là tài liệu này.”
“Thư ký Diệp, từ giờ anh không cần em theo dự án này nữa.”
“???”
“Hôn lễ của chúng ta, ba mươi triệu, một xu cũng không thể thiếu… anh sợ em sẽ keo kiệt rút mất của anh hai mươi triệu.”
“… Trong lòng anh em chính là loại người như vậy à?”
“Hơn nữa, nào có hôn lễ nào lại để cô dâu lo liệu, hôn lễ cứ giao cho anh.” Anh hôn lên môi tôi rồi nói: “Em cũng giao cho anh.”
Bình luận
Bình luận Facebook