Ký ức tiếp tục phát, lần này là phần mà tôi chưa từng biết đến.
Cảnh chuyển sang mẹ tôi đang gọi điện:
"Bà Vương, cái tin bà nói trước đó có đáng tin không?”
"Thôi nào, đừng giả ngây nữa. Không phải bà từng bảo có một người họ hàng xa, con trai muốn tìm vợ sao?”
"Đúng đúng, chính là cậu ta đó.”
"Bị HIV thì sao, đâu phải bệ/nh nan y gì gh/ê g/ớm. Trẻ con ai mà chẳng từng phạm sai lầm, biết sửa là được rồi.”
"Ồ, bà nói cậu ta không còn trẻ? Bốn mươi tuổi? Càng tốt chứ sao, đàn ông lớn tuổi biết yêu thương, có trách nhiệm.”
"Ở sâu trong núi cũng không sao cả, phụ nữ nên ở nhà, suốt ngày ra ngoài lộ mặt cũng chẳng hay ho gì.”
"Tôi muốn hỏi, bà nói bên đó chịu đưa sính lễ 500 nghìn, có thật không?”
"Thật hả? Tốt quá rồi!”
Gương mặt mẹ tôi hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
"Vậy thế này, tôi có một ứng viên rất phù hợp. Bà cho tôi xin thông tin liên lạc của người bên đó nhé?”
Sau khi lấy được liên hệ, mẹ tôi cúp máy với vẻ hài lòng.
Sau đó, họ liên lạc với phía nhà trai, đối phương yêu cầu được gặp mặt cô gái.
Mẹ tôi liền bàn bạc với ba, rồi nhanh chóng đồng ý.
Tối hôm đó, ba tôi cố tình gọi Tống Tử Hào về nhà, nói rằng lâu rồi cả nhà chưa đi du lịch cùng nhau.
Ông chọn một nơi và nói muốn cả nhà đi dạo núi cho thư giãn.
Ba mẹ muốn làm hòa với em tôi, nên tôi cũng đồng ý tham gia.
Nhưng suốt chặng đường, cảnh vật rất hoang vu, không thấy bóng người.
Mẹ tôi cứ cắm cúi bấm điện thoại, như thể đang liên lạc với ai đó.
Cuối cùng, khi sắp đến nơi thì xảy ra sạt lở núi… và chúng tôi rơi xuống âm phủ.
Nhìn đến đây, tôi không kìm được toàn thân r/un r/ẩy.
Dù những ký ức trước đó đã cho tôi biết ba mẹ không thật sự thương tôi, nhưng tôi vẫn bị sự đ/ộc á/c này làm cho k/inh h/oàng.
Thảo nào họ bằng lòng để tên tôi vào sổ đỏ căn nhà.
Vì nếu tôi mất tích bốn năm, hoặc bị t/ai n/ạn mà mất tích hai năm không rõ tung tích, họ có thể yêu cầu tòa án tuyên bố tôi đã ch*t.
Lúc đó, phần tài sản thuộc về tôi cũng sẽ được thừa kế.
Và Tống Tử Hào chẳng cần tốn chút sức lực nào là có ngay căn nhà mới, cùng với 50 vạn tiền sính lễ.
Chỗ ấy hẻo lánh như vậy, nếu tôi thật sự bị bỏ lại, thì dù có mọc cánh cũng khó thoát.
Bất giác, tôi lại thấy may mắn vì vụ sạt lở núi lần này.
Tống Tử Hào nhìn ba mẹ đang lơ lửng giữa không trung, gi/ận dữ hét lên:
"Sao hai người không nói sớm cho con?”
"Đừng tưởng làm vậy là con sẽ biết ơn hai người!”
Nó vội vàng quay sang c/ầu x/in Diêm Vương:
"Tôi không làm phán xét nữa, mau cho tôi xuống đi!”
Diêm Vương vẫn im lặng.
Đầu Trâu Mặt Ngựa thì hả hê cười:
"Lúc nãy là lúc nãy, giờ là giờ. Phiên tòa vẫn phải tiếp tục.”
Tống Tử Hào bắt đầu hoảng:
"Mau thả tôi xuống! Mấy người thất hứa đấy!”
Một con q/uỷ đói bên cạnh kh/inh bỉ phun nước bọt:
"Thứ lang tâm cẩu phế như mày mà cũng dám đòi hỏi? Theo ta thì đại nhân nên kết án ngay đi cho rồi!”
"Cho ta nếm thử linh h/ồn tươi xem ngon không!”
Lũ q/uỷ đói cười hề hề, rôm rả bàn tán:
"Tao ăn đùi nhé, nhìn nó m/ập mạp thế kia chắc thịt thơm lắm!”
"Tao lấy cánh tay!”
"Tao ăn bụng!”
"Không được, tao ăn bụng cơ, mày ăn cái đầu đi!”
"Xì, cái đầu chắc toàn nước, tao không thèm. Mày đừng giành với tao!”
...
Tống Tử Hào sợ hãi đến mức hai chân run bần bật:
"Tôi không làm nữa… Tôi không làm nữa mà…”
Nhưng ký ức vẫn chưa dừng lại.
Khay nơi Tống Tử Hào đứng đã chạm đến mức thấp nhất.
Chương 40
Chương 12
Chương 18
Chương 7
Chương 18.
Chương 6
Chương 17
Bình luận
Bình luận Facebook