Từ cung Đức Diễn đi ra, vẫn là tiểu thái giám truyền chỉ kia tới tiễn ta.
Đi được trăm mét, thấy xung quanh không có ai, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà nhỏ tiếng nói: “Sư phụ, người vì con mà hy sinh quá lớn.”
Cho dù là gương mặt hoàn toàn xa lạ nhưng từ lần đầu tiên ta thấy tiểu thái giám này, ta đã biết ông là sư phụ của ta.
Lúc trước, ông nói sẽ vào cung cùng ta, nhưng từ đó ông biến mất dạng, ta vào cung nửa tháng cũng không thấy tăm hơi ông đâu, tưởng rằng hôm đó ông chỉ nói đùa mà thôi.
Nhưng không ngờ là hôm nay gặp lại lại là tình cảnh như thế này!
Một nam nhi bảy thước lành lặn, lại vì ta...
“Sư phụ, người yên tâm, con sẽ chăm sóc người tới già.” Mắt ta rưng rưng lệ nóng, khịt mũi.
“Đừng suy nghĩ lung tung.” Toàn thân tiểu thái giám đi ở phía trước phát ra tiếng kêu răng rắc, ông duỗi thẳng cơ thể vốn luôn lom khom, giọng nói cũng trở nên trầm hơn.
Ông quay lại, vỗ đầu ta một cái: “Vi sư chỉ m/ua tấm da của hắn mà thôi.”
Ồ, may mà không phải thiến thật.
Trong lòng ta thoải mái hơn chút, nhưng nghĩ tới từ nay về sau sư phụ sẽ phải sống bằng một khuôn mặt của người khác thì lại có hơi khó chịu.
“Vẽ người vẽ da khó vẽ xươ/ng, biết người biết mặt không biết lòng. Người sống trước xưa giờ không nên chỉ vì một tấm da.”
Sư phụ gõ đầu ta: “Con ấy à, chỉ là không thông thôi.”
“Con không thông thì kệ!” Ta ôm đầu cãi bướng: “Nếu tấm da không quan trọng vậy tại sao bọn họ lại muốn cư/ớp mặt con?”
“Nếu như tấm da quan trọng như vậy, tại sao chỉ nhìn lần đầu mà con đã nhận ra người dưới tấm da này là ta?”
“Bởi vì sư phụ là sư phụ.” Ta muốn nói rõ cảm giác khó miêu tả này cho ông: “Cảm giác rất quen thuộc, rất thân thiết...”
“Dù sao con vẫn nhận ra được!” Ta buông xuôi, không cãi bướng với ông nữa: “Bất kể sư phụ biến thành dáng vẻ gì con cũng sẽ nhận ra.”
Giống như sư phụ rõ ràng là người l/ột da nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ cư/ớp mặt của người khác giống như những người l/ột da khác.
Sư phụ không giống bọn họ.
Sư phụ thở dài, xoa đầu ta: “May mà hôm nay có vi sư trực, mới liều cái mạng già chạy đi c/ứu con. Không thì đứa đã ngốc như con lại còn c/âm nữa. Chậc chậc chậc...”
...
Trở về cung Tây Ngô của Quý phi, biết ta không những không b/án đứng ả ta, thậm chí còn khiến Hoàng hậu mất mặt trước mặt Hoàng đế, Quý phi rất vui mừng.
“Không cần uống th/uốc này nữa, ngươi không những có thủ pháp tốt mà miệng còn rất ngọt, bổn cung thích nghe ngươi nói chuyện.”
Quý phi vứt bình th/uốc c/âm kia đi, đồng thời cho phép ta hầu hạ bên cạnh.
Mấy ngày nay, Hoàng đế thường xuyên tới cung của ả ta, hàng đêm ở với ả ta, tinh thần Quý phi ngày càng sung mãn, da dẻ hồng hào.
“Ngươi thấy bổn cung đẹp không?”
Quý phi rất thích soi gương, mỗi ngày đều phải ngồi trước gương rất lâu, kỹ càng tán thưởng vẻ đẹp trên khuôn mặt của chính mình.
Ta đứng phía sau chải tóc cho ả ta, nhìn thấy nửa khuôn mặt x/ấu xí của mình qua góc gương đồng nhưng mặt vẫn không đổi sắc trả lời: “Nhan sắc của nương nương là chim sa cá lặn, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, tất nhiên là rất xinh đẹp.”
Ta chưa từng đi học, biết được có vài chữ, ngay mấy từ khen người cũng là học vẹt từ hồi bé nghe người già trong thôn khen vẻ đẹp của ta.
Quý phì cười khanh khách: “Người ấy, thật biết nói sự thật.”
“Đương nhiên là rất đẹp, đây là khuôn mặt năm đó ta vừa nhìn đã ưng mắt.” Ả ta nghiêng đầu sang trái sang phải, tỉ mỉ ngắm nghía dung nhan trong gương của mình: “Cha ta muốn bỏ tiền m/ua khuôn mặt này cho ta, nhưng ngươi đoán xem thế nào? Gia đình thấp hèn đó lại không đồng ý! Vì vậy sau đó ta đã đi tìm người l/ột da...”
“Ây? Nói thì ngươi cũng là người l/ột da đấy, thật là có duyên phận!”
Tay ta siết ch/ặt cây trâm, chỉnh mấy lần mới cắm được nó vào tóc của Quý phi.
“Đúng vậy, thật là có duyên.” Ta nặn ra nụ cười, từ từ ghé sát tai ả ta: “Vả lại, nô tỳ không chỉ có thể khiến người xinh đẹp chỉ lúc này, mà còn có thể giúp người xinh đẹp mãi mãi.”
Bình luận
Bình luận Facebook