Hoạ Trạch không yên tâm với bản thân.
Anh chỉ dám đến gần tôi sau khi tiêm nửa liều th/uốc ức chế mà người giúp việc mang đến.
Hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy tôi, rồi dừng lại ngay khi sắp chạm vào.
Tôi căng thẳng nắm ch/ặt ga giường, "Nếu thực sự kháng cự, anh có thể dừng lại, đừng miễn cưỡng."
"Không miễn cưỡng, anh thích em, nên sẽ chấp nhận mọi thứ của em." Anh ngập ngừng, hơi thở nặng nề hơn, "Nếu đ/au, hãy bảo dừng."
Tôi hoàn toàn không nghe rõ lời sau, n/ão bộ tôi chỉ xử lý đến hai chữ "thích" thì đột nhiên ngừng hoạt động.
Bất kể nhập công thức nào vào, chỉ có một kết quả vang vọng trong đầu —
Hoạ Trạch nói anh ấy thích tôi.
Tôi không đang mơ chứ?
Nhưng cơn đ/au nhói ở tuyến thể rất rõ ràng, cảm giác pheromone đậm đặc chảy vào cơ thể cũng rất chân thực.
Tôi không nhịn được mà rên rỉ, Hoạ Trạch lập tức ngẩng đầu lên, lùi lại một chút.
"Không thoải mái sao?"
Không không không, quá thoải mái.
Nói ra thì hơi x/ấu hổ, tôi vùi mặt vào chăn, khẽ thúc giục: "Vẫn chưa đủ."
Trong lúc dỗ dành, Hoạ Trạch tiêm bổ sung thêm hai liều th/uốc ức chế, cuối cùng mọi việc kết thúc suôn sẻ dù có chút hồi hộp.
Tôi biết anh vừa thở phào nhẹ nhõm, anh dọn dẹp xong đứng dậy định đi, tôi vội giơ tay kéo lại.
"Anh không ngủ ở đây sao?"
Yết hầu Hoạ Trạch khẽ lên xuống, không khẳng định cũng không phủ định.
Tôi mong đợi nhìn anh: "Anh không ở đây, em dễ bị vẹo cổ."
Khi biết mình được chiều chuộng, con người luôn là sinh vật biết ỷ lại vào sự sủng ái mà trở nên kiêu căng.
Hoạ Trạch vén chăn nằm xuống lần nữa, anh chỉ do dự một chốc, rồi kéo tôi vào lòng.
"Em không thích ăn khoai lang nướng."
Và cũng không bị vẹo cổ.
Anh nhìn thấu lời nói dối trước đó của tôi nhưng vẫn chọn ôm tôi thật ch/ặt.
Anh không cần nói tôi cũng rõ câu trả lời của anh.
"Hoạ Trạch, ngày mai bắt đầu, mỗi ngày giảm một liều th/uốc ức chế, đến khi không dùng nữa, được không?"
Giọng nói trầm ấm vang bên tai, "Anh sẽ cố gắng."
"...Chỉ cố gắng thôi sao?" Tôi nắm lấy tay anh, đặt lên bụng dưới còn phẳng của mình, "Anh nói xem, th/uốc ức chế có tác dụng phụ không, có gián tiếp ảnh hưởng đến em và sinh linh bé nhỏ ở đây không?"
"Ừm."
Vừa nói, tay anh đột nhiên trượt xuống.
Tôi cảnh giác: "Làm gì đấy?"
Hoạ Trạch áp sát lại, khẽ cắn vào dái tai.
"Đột nhiên cảm thấy, vừa rồi chưa thể hiện đủ tốt."
Bình luận
Bình luận Facebook