Tôi luôn cảm thấy không ổn.
Trần Dụ Sinh âm khí quá nặng, khiến tôi không nắm bắt được.
Lòng dạ đề phòng, tôi cùng hắn rời bệ/nh viện.
Trần Dụ Sinh muốn tìm đạo sĩ kia.
Hắn nói: "Tên đạo sĩ đó mượn danh anh, đêm nào cũng gi*t một người để luyện công, đáng gh/ét vô cùng!"
"Đúng vậy!"
Tôi phẫn nộ, cùng hắn chung mối th/ù.
Chúng tôi đi bộ trở lại khu m/ộ trên núi, thân thể Cố Dụ Sinh rất yếu, mặt mày trắng bệch như giấy.
Tôi nhét vào miệng hắn một miếng bánh: "Hay nghỉ chút đi, thân thể anh hiện giờ không tốt lắm."
Đừng để chưa lên tới núi đã ch*t giữa đường.
Trần Dụ Sinh dừng bước, cúi hàng mi dài lặng lẽ ăn bánh, không biết đang nghĩ gì.
Tôi cũng rất bất an.
Dự cảm nguy hiểm của âm dương sư luôn chuẩn x/á/c.
Quả nhiên.
Ngay giây tiếp theo, tôi đối mặt với con ngươi đen lạnh lẽo của Trần Dụ Sinh.
Hắn lạnh giọng: "Nương tử, xin lỗi."
Chớp mắt, một lưỡi đ/ao băng giá xuyên ng/ực qua!
Bình luận
Bình luận Facebook