Bố tôi mở một quán thịt cừu trong làng, đàn ông trong xóm cứ ra vào tấp nập.
Cận kề Tết, khách đến càng đông hơn, lui tới thường xuyên hẳn.
"Lý ca, năm nay tiệc Tết có làm Cừu phá mỡ không?"
Bố tôi thở dài: "Món này đắt đỏ lắm, chi phí cao lại tốn công, giờ tôi không làm nữa."
Mấy người đàn ông làng khác xúm lại vây quanh, thi nhau tán dương tay nghề của cha, rót cho ông hết chén này đến chén khác.
"Cừu phá mỡ của Lý ca, ăn một lần là nhớ mãi, ngon hơn hẳn món khác trong quán."
"Đúng đấy, con cừu b/éo nhất mấy năm trước chính tôi m/ua về, đúng chuẩn thượng hạng."
Họ bắt đầu tranh luận về giống cừu, nào là loại nào thịt ngon hơn, suýt nữa thì cãi nhau to.
Bố tôi kh/inh khỉnh cười, khoác vai trưởng thôn:
"Theo tôi, Cừu phá mỡ vẫn ngon nhất, có mùi thơm đặc biệt khó cưỡng, nếm một miếng là nhớ cả đời."
Trưởng thôn gật gù đầy hoài niệm: "Lần cuối cùng chế biến là hai mươi năm trước nhỉ? Cả làng tranh nhau đến nỗi x/é toang bụng cừu mẹ, chia hết cả đàn con trong bụng."
Tôi mon men lại gần, tò mò hỏi: "Sao không dùng cừu đực làm Cừu phá mỡ nhỉ?"
Ở nông thôn, cừu cái được nuôi dưỡng cẩn thận cho đến khi đẻ con, giá trị hơn cừu đực gấp bội.
Chẳng biết có phải vì s/ay rư/ợu không, bố mắt đỏ hoe quắc tôi:
"Cừu phá mỡ... chỉ có thể là cừu cái."
Bình luận
Bình luận Facebook