08
Ban đầu xui xẻo chính là Cao Viễn, hắn xếp thứ hai.
Trong mấy huynh đệ tỷ muội, tướng mạo hắn rất tốt, đức hạnh xuất chúng, danh tiếng của hắn cả trong cung ngoài cung đều rất tốt.
Trong ba người con trai của hoàng đế bệ hạ, hắn là người xuất sắc nhất, nếu không cũng không tới phiên hắn làm tân thái tử.
Hoàng đế nhìn lên, nhìn xuống.
Mỗi đêm đều triệu Thái tử đi đến tẩm cung, bảo hắn ngủ ở Hạ Noãn các, Hoàng đế hai tay chống má, tiếp tục híp mắt nhìn.
Liên tục mấy ngày, kêu Cao Viễn bị nhìn đến sống lưng phát lạnh, cơm cũng ăn không vô.
Phàn nàn riêng với ta.
“Ta có tội, hẳn là nên kêu quốc pháp nghiêm trị, chứ không phải kêu phụ hoàng mỗi ngày nhìn chằm chằm.”
Rốt cục đến ngày thứ bảy, quan viên trong triều đình đều dâng tấu chương, không rõ ràng nói sai lầm nhỏ không đáng kể của Thái tử.
Hoàng đế mí mắt cũng không mở, trực tiếp đem quan viên thượng tấu kéo ra ngoài đ/á/nh, "Lão tử nhìn thái tử mấy ngày cũng không nhìn ra tật x/ấu, các ngươi ngược lại nhìn ra, nên đ/á/nh!"
“Phục nhi”, ông sờ sờ chòm râu của mình, cảm thấy vô cùng tự hào nói: "Ta sinh ra cũng không phải tất cả đều khờ khạo, thái tử thật ưu tú nha.”
Sau khi buông tha Cao Viễn, liền đến phiên Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử mới bảy tuổi, thích ăn đồ ngọt, hiện tại đang thay răng, cùng Hiền phi nương nương học một câu nói không phải tiếng phổ thông.
“Hài nhi, đến chỗ phụ hoàng.”
"Phụ hoàng, không có đặc biệt, chỉ có trò khiến cho người khác đói bụng..."
Hoàng đế nhẹ nhàng buông Tam hoàng tử xuống, vẫn duy trì nụ cười gượng gạo, rời đi.
Ông bỏ đi rồi.
Đi rồi.
Xong rồi.
Rồi.
Hài tử không được, còn có khuê nữ.
Đại công chúa bích ngọc niên hoa, vừa vặn lúc chọn phò mã.
Hoàng đế bệ hạ hào hứng bừng bừng tìm đến đại công chúa, mỉm cười nói: "Đại công chúa à, con có người trong lòng không?"
Đại công chúa cũng không toát ra tư thái thẹn thùng của tiểu nữ nhi, mà là, vẻ mặt chính nghĩa bày tỏ, trong lòng ta chỉ có sự nghiệp.
“Cái gì? Con nói con muốn làm gì?”
“Phụ hoàng, nữ nhi tuy là công chúa, nhưng chí hướng bản thân cũng không ở tình nam nữ, mà ở phương xa ở bang giao, xưa có Phùng Vĩ đi các nước Tây Vực, Chiêu quân gả xa bảo vệ Hồ Hán năm mươi năm yên ổn, hôm nay nữ nhi cũng có chí lớn như vậy.”
Hoàng đế nghe hồi lâu, trong lòng rất cảm động, tuy rằng ngoại tộc binh hoạn mười mấy năm trước, nhưng hiện tại nơi nào còn cần công chúa gả xa, nhưng ở Tây Vực việc này có thể có chứ.
Ngày thứ hai, hắn liền lệnh Lễ bộ thu thập ra rất nhiều người, rất nhiều tiền, chuẩn bị hai tháng, mới cùng các nương nương ở hậu cung, rơi lệ tiễn biệt đại công chúa.
Một ngày nọ ta cùng thái tử lại nghe thấy hoàng đế cùng phụ thân ta nói chuyện nhà.
Hoàng đế nói: "Thì ra tiểu khuê nữ của ta đi theo con đường của đại nữ chủ.”
“Kaka, ta ở trong đội ngũ nhét vài tiểu thịt tươi, hát rap đều rất thành thục, cam đoan tiểu khuê nữ của ta thích.”
Phụ thân ta nhíu ch/ặt hai hàng lông mày, tràn đầy vẻ mặt gh/ét bỏ nghiêm túc.
Ta nhớ rõ, khi ta còn bé phụ thân ta từng vẽ qua một món đồ chơi gọi là biểu tượng cảm xúc, nó trông giống như bức vẽ về một ông già ngồi trên xe ngựa đang đọc báo.
“Ờ thì, cũng rất giống.”
Bình luận
Bình luận Facebook