Tìm kiếm gần đây
21
Mặt đất vốn yên tĩnh, theo đà thanh ki/ếm gỗ đào bị rút ra, bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Tám lá cờ lệnh và xích sắt cũng theo đó mà lay động, leng keng vang lên.
Tôi lập tức ý thức được mình gây họa lớn rồi, hoảng lo/ạn cực độ.
"Chuẩn bị chui ra rồi, giờ làm sao đây?!"
Hạ Thương vẫn bình tĩnh như thường, siết ch/ặt thanh đ/ao, vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.
"Chui ra là tốt, đ/á/nh ch*t ngươi, thân x/á/c này sẽ là của ta!"
Khốn nạn! Tên này đ/ộc á/c thật đấy!
Dù thường ngày tôi hay cầm chổi lông gà đuổi m/a, nhưng thực chất tôi là pháp sư cơ.
Cận chiến với mấy x/á/c sống có thân thể thật thế này, tôi không làm nổi.
Tôi vừa móc đủ loại bùa chú từ trong túi ra, vừa trốn sau lưng Hạ Thương, chuẩn bị hỗ trợ từ xa.
Thằng cha bên dưới kia mới thật sự là đồ đ/áng s/ợ, lảo đảo lắc lư rồi từ từ trồi lên.
Chỉ thấy qu/an t/ài phía dưới nhô từng đoạn từng đoạn ra ngoài, một lúc sau, một cỗ qu/an t/ài đ/á hiện rõ trước mắt chúng tôi.
Nắp qu/an t/ài còn hơi rung rung, rõ ràng bên trong có thứ gì đó đang đẩy nắp ra.
Tôi hỏi Hạ Thương: "Giờ sao đây? Thứ bên trong sắp ra rồi."
"Nếu hai chúng ta không ngăn được, mấy nghìn thầy trò dưới núi sẽ không còn đường sống!"
Nếu vậy thật, tội lỗi của tôi đúng là quá nặng nề rồi.
Hạ Thương cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng, không còn nói giễu cợt nữa.
Cậu ta chỉ vào thanh ki/ếm gỗ đào trong tay tôi: "Không phải có cái này sao? Đánh hắn đi!"
Vừa dứt lời, nắp qu/an t/ài trước mặt ầm một tiếng đổ xuống.
Đập vào mắt chúng tôi là hình ảnh x/á/c sống mặc a1o giáp cổ, đúng như những gì tôi nhìn thấy khi mở thiên nhãn.
Chỉ là... hiện tại, trông hắn... hơi buồn cười.
Vì ch/ôn đầu hướng xuống, kiểu "mai táng dựng đứng", nên giờ hắn đang ở tư thế trồng cây chuối.
Muốn bật dậy, nhưng đầu lại đụng nắp qu/an t/ài, bật một cái lại cụng đầu, bật cái nữa lại cụng tiếp.
Nói chung, nhìn có hơi ng/u ngu.
Tôi và Hạ Thương nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương đầy vẻ "khó mà diễn tả được".
Nghĩ một lát, tôi rút ra một lá bùa trấn x/á/c, bước đến trước mặt x/á/c sống.
"Bẹp!", Tôi nhổ một chút nước bọt lên, "bốp" một cái dán lên trán hắn.
Tên x/á/c sống vốn đang trồng cây chuối nhảy lo/ạn, đầu đ/ập vào qu/an t/ài lo/ạn xạ, lập tức khựng lại.
Nhưng do hắn đang bị lộn ngược, nên lá bùa dán trên trán rủ xuống, để lộ đôi mắt đầy oán khí.
Tôi dùng ki/ếm gỗ đào chọc chọc hắn, mỗi lần chọc đều bốc khói.
"Ui ui ui, dữ dằn gh/ê ha!"
X/á/c sống đ/au quá nhe răng ra với tôi, một luồng hơi thở tanh tưởi xộc tới, khiến tôi suýt nữa bất tỉnh.
Hạ Thương nghiêm giọng nhắc nhở: "Cẩn thận x/á/c đ/ộc!"
Tôi vội vàng bịt mũi miệng, lùi về sau vài bước.
"Mấy trăm năm không đ/á/nh răng, hơi thở đúng là kinh khủng!"
22
Hạ Thương nói, x/á/c sống này đã bị ch/ôn mấy trăm năm, hấp thu đầy đủ oán khí âm đ/ộc nơi này, dù hôm nay chúng tôi không đến, chẳng mấy chốc hắn cũng sẽ tự phá qu/an t/ài chui ra, đến lúc đó ch*t không chỉ một hai người đâu.
Cách tốt nhất để trấn áp x/á/c sống là ánh sáng mặt trời vào đúng chính ngọ khi dương khí mạnh nhất, nhưng rõ ràng chúng tôi không chờ đến trưa mai được.
"X/á/c sống này lúc sinh thời sát nghiệp cực nặng, tự ch/ôn mình kiểu lộn ngược trên long mạch, tâm địa cực kỳ đ/ộc á/c."
"Thẩm Đồng, mau th/iêu hắn đi!"
"H/ồn phách của cô gái bên ngoài đang bị hắn giữ, nếu rời khỏi thân thể quá lâu sẽ không thể quay về được, cô ấy sẽ biến thành người đần độn."
Tôi thầm nghĩ, Dương Thiến đúng là đứa xui xẻo, toàn tự chuốc lấy phiền toái.
Vì mấy chục ngàn đồng mà cô ấy còn n/ợ chúng tôi, x/á/c sống này tôi có không muốn th/iêu cũng không được.
Thế là tôi lấy ra một lá bùa ly hỏa, dán lên người x/á/c sống, định th/iêu ch*t hắn.
Không ngờ bùa ly hỏa lại chẳng có tác dụng gì với hắn, chỉ đ/ốt ch/áy quần áo, khiến mặt hắn bị khói ám đen sì, còn cơ thể thì không hề hấn gì.
Tôi hít sâu một hơi: "Không được rồi, phải dẫn thiên lôi của Cửu Thiên xuống mới th/iêu ch*t được hắn."
Hạ Thương giục: "Thế còn không mau làm đi?"
Tôi: "Dẫn thiên lôi hao pháp lực lắm, lỡ tôi xỉu thì Lý Tráng Tráng không thể cùng lúc vác nổi tôi và Dương Thiến đâu."
Hạ Thương nghiến răng ken két, vẻ mặt như muốn đ/á/nh tôi, nghiến ra mấy chữ:
"Tôi… vác… cô!"
Tôi: "OK luôn! Nhớ mang theo mấy lá cờ lệnh, xích sắt, ki/ếm gỗ đào cho tôi nhé!"
Đồ pháp khí tiền bối để lại, không lấy thì phí, đây là phần thưởng xứng đáng cho việc tôi liều mạng gi*t x/á/c sống!
Tôi niệm một đoạn chú cực dài, cầu thỉnh Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn giáng thiên lôi.
Chỉ thấy một đạo thần lôi giáng xuống, x/á/c sống vốn bất khả xâm phạm, lập tức bị sét bao quanh, toàn thân toát ra từng luồng khí đen.
Đạo sét thứ hai đ/á/nh xuống, cơ thể x/á/c sống bắt đầu bốc ch/áy, da thịt kêu xèo xèo, mùi khét nồng nặc, hắn rít lên những tiếng chói tai, trong thân hình dường như có gì đó giãy dụa muốn phá x/á/c mà ra.
Đạo thứ ba đ/á/nh xuống, một bóng đen từ trong thân thể hắn bay vọt ra, chính là á/c phách của x/á/c sống!
Hạ Thương chờ sẵn từ nãy, thấy vậy liền túm lấy bóng đen đó, cho vào miệng nuốt luôn!
Loại á/c phách đã thành tinh sau trăm năm như vậy, còn bổ dưỡng hơn mấy q/uỷ h/ồn bình thường mà Hạ Thương ăn bấy lâu.
Không biết có phải ảo giác không, tôi mơ hồ thấy h/ồn thể của Hạ Thương như ngưng thực rõ rệt hơn.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôi không thể suy nghĩ được nữa, nhắm mắt ngất xỉu.
Chỉ là trước khi ngất, tôi vẫn cố nắm ch/ặt ki/ếm gỗ đào và lá cờ lệnh.
Không thể để Hạ Thương chiếm hết lợi ích được!
Đã tới rồi, không cầm theo chút gì ra ngoài, không hợp lẽ!
23
Chúng tôi làm lo/ạn một trận trong m/ộ thất, ngôi m/ộ vốn đã cũ kỹ phong hóa, bây giờ sắp sập đến nơi.
Hạ Thương cõng tôi, mang theo đồ đạc chạy vội ra ngoài.
Giây tiếp theo, nóc m/ộ sụp đổ hoàn toàn, ch/ôn vùi cái x/á/c sống đã ch/áy thành than bên dưới.
Lý Tráng Tráng thấy tôi ngất, lo lắng hỏi: "Sao thế này?"
Hạ Thương chỉ đáp: "Ra khỏi đây đã!" rồi cõng tôi chạy trước.
Lý Tráng Tráng hết cách, thấy Dương Thiến lơ ngơ mờ mịt, cũng đành cõng cô ấy chạy theo.
Chúng tôi mới chạy được nửa đường, Vương Tiểu Điềm và Trương Nhược Nam đã dẫn đại đội đến tìm.
Do tôi và Dương Thiến đều ngất, thầy cô chưa kịp m/ắng đã đưa chúng tôi vào bệ/nh viện.
Tôi thì do tiêu hao linh lực quá mức mà ngất, chỉ cần truyền ít dịch dinh dưỡng là ổn.
Còn Dương Thiến mất h/ồn, chắc là bị kẹt lại trong ngôi m/ộ sụp đó rồi.
Tôi không quan tâm đến lời dặn của bác sĩ phải ở lại bệ/nh viện quan sát một ngày, nửa đêm lén trốn cùng Hạ Thương quay lại núi.
Hạ Thương sau khi nuốt á/c phách trăm năm, toàn thân toát ra khí chất tà mị lười biếng, thấy tôi thở hồng hộc trèo núi còn châm chọc:
"Không hiểu sao cô lại đi c/ứu con nhỏ đó làm gì."
Tôi: "Cậu không hiểu đâu!"
C/ứu người là một chuyện, nhưng Dương Thiến còn n/ợ tôi tiền! Không thể để cô ta thật sự biến thành đứa ngốc được.
Nếu không thì tiền tôi đổ mồ hôi ki/ếm ra coi như mất trắng!
Do tên x/á/c sống kia giam hãm rất nhiều linh h/ồn, nên khi tìm h/ồn phách cho Dương Thiến, tôi tiện thể siêu độ cho những linh h/ồn khác luôn.
Cùng với việc từng oán linh được siêu độ bay lên trời, tử khí bao phủ quanh đây cũng tan đi rất nhiều.
Còn tôi thì… công đức +1, +1, +1, +1…
Xong việc, tôi lại lặng lẽ quay về bệ/nh viện, ngoan ngoãn nằm trên giường làm em bé ngoan.
Thầy cô và ban giám hiệu đến hỏi, tôi nói:
"Em không biết gì cả, khi em với bạn Phó Tử Minh đến nơi thì thấy Dương Thiến như bị m/a nhập, cứ đi vòng quanh cái gò m/ộ, gọi cũng không trả lời."
"À, thầy ơi, Dương Thiến sao rồi ạ?"
"Còn Phó Tử Minh, bạn ấy ổn chứ?"
Thầy an ủi tôi:
"Phó Tử Minh không sao, Dương Thiến chắc cũng tỉnh rồi."
"Chuyện này nhà trường sẽ điều tra, các em đừng lan truyền ra ngoài, huấn luyện quân sự mới bắt đầu, không được gây hoang mang không cần thiết, hiểu chưa?"
"Các em nghỉ thêm một ngày, rồi quay lại tham gia huấn luyện tiếp."
Tôi lập tức nói:
"Hiểu rồi, hiểu rồi!"
Được nghỉ thêm một ngày là quá tốt rồi còn gì!
24
Cơ thể tôi không có vấn đề gì lớn, nhờ công đức +1, +1, +1…
Nên linh lực của tôi cũng đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Ra viện xong, tôi cùng Lý Tráng Tráng và Hạ Thương đi ăn xiên nướng.
Thực tế là tôi và Lý Tráng Tráng ăn, còn Hạ Thương chỉ ngửi mùi.
Lý Tráng Tráng vừa ăn xiên nướng, vừa cảm động rơi nước mắt:
"Hu hu hu… xiên nướng ngon quá, mấy năm rồi tôi chưa được ăn."
"Hồi trước ở quê, chỉ có thể ngửi mùi thôi…"
Hạ Thương ôm thanh đ/ao, ngồi một bên với gương mặt đầy oán niệm, muốn dùng ánh mắt gi*t người.
Mặc dù người khác không nhìn thấy cậu ta, nhưng vẫn có thể cảm nhận được oán khí và âm khí từ cậu ta.
Có mấy khách hàng còn phàn nàn:
"Chủ quán ơi, máy lạnh mở lạnh quá, sắp ch*t rét rồi!"
Lý Tráng Tráng là kiểu người hơi "chậm hiểu", giống Phó Tử Minh, thấy Hạ Thương mặt mày khó coi còn hỏi:
"Đại yêu, sao cậu không ăn?"
"À đúng rồi, cậu không ăn được, hahaha… xin lỗi nha."
"Không sao, tôi sẽ ăn luôn phần của cậu!"
Hạ Thương lập tức rút đ/ao đặt lên cổ Lý Tráng Tráng.
Nhưng ngay giây sau, người Lý Tráng Tráng phát ra một luồng kim quang!
Tôi và Hạ Thương nhìn nhau, dụi mắt:
Không chắc lắm, nhìn lại lần nữa…
Lại là một luồng kim quang nữa.
Khoan đã, tên này… thật sự là Thuỷ Thần à?!
Tôi: "Thuỷ Thần lão gia phù hộ con, con muốn phát tài, phát tài, phát tài…"
Lý Tráng Tráng không biết tôi và Hạ Thương đang nghĩ gì, tưởng tôi thiếu tiền, liền chuyển ngay cho tôi 10 vạn tệ.
"Chuyện nhỏ ấy mà!"
Sau khi ăn uống no say, hôm sau chúng tôi trở lại trại huấn luyện.
25
Sau sự cố đó, Dương Thiến khiêm tốn hơn nhiều, dù ánh mắt nhìn tôi và Lý Tráng Tráng vẫn không thân thiện lắm, nhưng cũng không nói gì thêm.
Còn thân phận của lão cương thi kia, Hạ Thương tìm thấy một tấm bia bị đất đ/á vùi lấp trong khe núi, ghi lại tiểu sử của chủ m/ộ.
Nói trắng ra, là một tên quân phiệt thời lo/ạn ở cổ đại, tạo phản thất bại, nên đã sắp đặt phong thủy á/c đ/ộc này, mưu đồ hủy diệt long mạch.
Chúng tôi khổ luyện thêm hai tuần nữa, cuối cùng cũng được về trường.
Vừa bước vào ký túc xá, tôi cứ nghĩ Lương Trân và bà nội Nguyệt Anh sẽ nhảy ra m/ắng tôi vì không cúng bái họ.
Không ngờ, hai người họ không những không đói khát gì, mà còn sống rất "ổn"!
Dù sao đây cũng là ký túc xá nữ sinh, đồ ăn ngon cái gì mà chẳng có?
Lương Trân thì khỏi nói, rảnh là lượn lờ trong ký túc, thấy bạn nữ nào xinh đẹp là đêm đến đ/è lên họ.
Còn bà Nguyệt Anh thì khác, ưu nhã và có gu hơn, rảnh rỗi là đi phòng nhạc chơi đàn piano.
Vì thế, trong hai tuần tôi vắng mặt, trường học đã trở thành “học viện m/a ám” nổi tiếng khu vực.
Tôi hoảng quá, vội kéo vali chuồn khỏi ký túc, định thuê nhà gần trường để đặt bài vị.
Người dẫn tôi đi xem phòng là một đàn chị tốt nghiệp trước tôi vài khóa, tên là Giang Nghiên, dắt theo một con chó đen nhỏ, trông rất thân thiện.
"Em gái, muốn tìm nhà kiểu gì? Ngân sách bao nhiêu?"
Tôi keo kiệt như vậy, tất nhiên là: "Rẻ, rẻ, vẫn là rẻ!"
Đàn chị mắt sáng rỡ, xoa tay:
"À… em có kiêng không? Nhà từng xảy ra chuyện ấy. Chị đảm bảo giá rất hợp lý!"
Tôi lập tức hiểu ý:
"Hiểu rồi!"
Chị Giang lái chiếc jeep nhỏ, dắt theo chó đen, dẫn tôi đến một khu mới xây.
Cửa vừa mở, chó đen lao vào, sủa ầm ĩ về phía ban công.
Chị giải thích:
"Em nghe thấy rồi đó, nhà này chỉ có ban công hơi vấn đề."
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là có người nh//ảy l//ầu từ tầng trên, tay đ/ập vào ban công này rồi rơi xuống."
"Chủ cũ vốn định để lại làm nhà cưới cho con trai, giờ thấy xui xẻo quá, nên nhờ chị cho thuê."
"Em nhìn nè, trang trí, đồ điện đều mới tinh."
"Có ba phòng ngủ và một phòng khách, chỉ có 5 triệu một tháng thôi!"
Tôi lập tức trả giá xuống 2 triệu.
"Nhà hung mà chị còn đòi 5 triệu? Địa điểm này nữa, không coi kỹ à!"
"Chị ơi, em coi chị như chị ruột, chị lại coi em như người ngoài hả?"
Chị cười khổ: "Sợ em luôn, cô gái nhỏ mà biết trả giá quá!"
Cuối cùng cò kè mặc cả, chốt giá 2 triệu 8 một tháng, ký hợp đồng, đặt cọc, làm cái rẹt.
"À đúng rồi, em có muốn mời người đến trừ tà không? Chị quen một đạo trưởng…"
Tôi nhìn người đàn ông c/ụt tay ngồi ở ban công nói:
"Không cần đâu, em tự làm được."
Sau khi hỏi rõ ngày tháng năm sinh của h/ồn m/a, tôi đọc một đoạn kinh siêu độ.
H/ồn m/a lập tức bay lên trời, âm khí trong phòng tiêu tán, nhiệt độ trong phòng tăng lên rõ rệt.
Chị Giang trợn mắt nhìn tôi, sau đó ch/ửi một tiếng:
"Trời má! Gặp dân chuyên nghiệp rồi!"
"Em gái à, giả heo ăn thịt hổ ha?"
Chị liền kéo tay tôi lại:
"Chị mở công ty môi giới bất động sản, em có muốn gia nhập không?"
Tôi: "???"
26.
Gia nhập công ty môi giới của chị Giang xong, tôi mới biết chị chuyên làm nghề buôn b/án nhà m/a, m/ua nhà từng xảy ra chuyện với giá rẻ, thuê người xử lý xong rồi b/án lại.
Còn việc chị vốn học y nhưng không đi làm bác sĩ mà chuyển sang làm bất động sản, tôi chỉ có thể nói:
Gh/en tị làm con người ta biến dạng.
Chị ấy này là con cháu nhà giàu vùng Giang Tô – Chiết Giang – Thượng Hải, nhà có mấy tòa lầu…
Chị kể, cụ cố của chị là hóa thân của Địa Tạng Vương Bồ T/át dưới trần, giờ đã quay về đạo quán ở Cửu Hoa Sơn.
Con chó đen kia là hộ pháp Hắc Tướng Quân của Địa Tạng Vương, dặn tôi lúc đi làm nhớ dắt theo nó, cho nó thêm hai cái đùi gà lớn.
Về chuyện này, tôi chỉ nói:
"Xì! Ai mà chả có hộ pháp!"
"Nào, Hạ Thương, dọa họ một cái đi!"
(Hết)
Chương 4
Chương 16.2
Chương 13
Chương 19.
Chương 15
Chương 11
Chương 12
Chương 9
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Bình luận
Bình luận Facebook