Em bé cái đầu anh ấy! Beta làm gì có chuyện mang th/ai?
Nhưng hạnh phúc kéo dài lại khiến tôi sinh lo sợ. Đồng nghiệp gọi điện gấp gáp hơn - sếp biến mất quá lâu khiến ban lãnh đạo bất mãn. Cậu ta bảo tôi phải mau chóng đ/á/nh th/uốc gửi sếp về.
Nhìn sếp đang hí hoáy nấu bữa tối, lòng tôi chùng xuống. Tôi không nỡ để hắn đi. Tôi đã yêu hắn mất rồi.
"Viên à, tôi biết loại Alpha hoàn hảo như sếp thì ai yêu cũng dễ hiểu. Nhưng giờ hắn thực sự phải về gánh vác công việc. Xa cách để thêm nồng thắm, đến kỳ nh.ạy cả.m sếp lại sẽ tìm cậu thôi."
Sếp phát hiện ánh mắt tôi, tươi cười bưng món mới lên: "Thơm không? Anh điều chỉnh theo khẩu vị em đấy."
Điện thoại vang lên giọng đồng nghiệp: "Tôi chỉ câu giờ được một tuần. Tuần sau cậu tìm cách cho sếp uống th/uốc hạ pheromone, tôi sẽ chuẩn bị bao tải và trực thăng, OK?"
Sếp gh/en tị ra mặt, giục tôi cúp máy.
Tôi gật đầu: "Được."
Sếp không hỏi ai gọi, điều đó càng khiến tôi bứt rứt, đến bữa tối cũng không nuốt nổi. Sau hồi do dự, tôi lên tiếng: "Vân Trạch... anh không nghĩ đến chuyện về nhà sao?"
Sếp ngừng đũa: "Vợ đuổi anh đi à?"
Có điều chúng tôi chưa bao giờ nói thẳng. Người mất trí nhớ là Lý Vân Trạch - kẻ lạnh lùng ngạo nghễ đứng đầu tập đoàn. Còn người tôi yêu - hắn nhớ tất cả. Biết mình là sản phẩm của hỏng th/uốc ức chế, biết bản thân sau khi hồi phục sẽ thờ ơ với tôi thế nào.
Sếp cúi đầu: "Anh không muốn về. Không muốn trở thành kẻ không yêu em."
Tôi nói: "Không sao đâu. Anh về bắt tên đại m/a vương kia xử lý xong việc, chờ đến kỳ nh.ạy cả.m lại đến với em nhé?"
Sếp gi/ận dữ: "Muốn đ/ấm bản thân quá! Dám không yêu vợ khiến anh không được ở bên mãi."
Đột nhiên hắn sáng mắt, chạy vào phòng lấy ví đưa tôi, phô ra hàng dãy thẻ đen: "Vợ giữ hết tiền của anh, ở nhà đợi anh về nhé?"
Nhìn giá trị mấy tấm thẻ, tôi thở dài: "Anh khiến em cảm thấy mình như yêu phi hại nước mất."
Sếp cười: "Không sao, anh là hôn quân mà."
Bình luận
Bình luận Facebook