Dù trước đó đã buông lời cay đ/ộc với Bách Tịch Xuyên, nhưng giờ tôi buộc phải tìm hắn trước. Nếu nói thẳng với bố mẹ, chắc họ phát đi/ên mất.
Tôi nghiến răng kéo Bách Tịch Xuyên ra khỏi danh sách đen, vừa nhắn tin đã thấy dấu chấm than đỏ lòm. Chà, chơi hơi quá tay rồi, hắn cũng chặn tôi rồi. Điện thoại không liên lạc được, chẳng lẽ không đi chặn đường hắn được sao?
Thế là tôi xuất hiện trên con đường hắn nhất định phải đi qua khi tan làm. Bách Tịch Xuyên thấy tôi mà chẳng chút xao động, phớt lờ định bỏ đi.
Tôi vội chặn lại: "Đứng lại!"
Hắn chẳng thèm nhìn thẳng, lạnh lùng: "Cố Ôn Nghiêu, không phải em nói sẽ không gặp anh nữa à, không muốn nằm dưới còn gì?"
Tôi cắn ch/ặt răng nhưng tạm bỏ qua: "Em tìm anh có chuyện nghiêm túc."
Hắn dừng chân nhìn tôi, ánh mắt mỉa mai: "Lại nghĩ ra trò mới gì đây?"
Trước đây, để mời hắn đi chơi, tôi từng dùng đủ lý do vớ vẩn. Nhưng lần này không phải cớ. Tôi cắn môi do dự, Bách Tịch Xuyên dần mất kiên nhẫn.
Thấy hắn định đi, tôi vội nói: "Em… em có th/ai rồi."
Bách Tịch Xuyên nhíu mày lại.
Tôi hồi hộp nuốt nước bọt.
Một lúc sau, hắn cười khẩy: "Cố Ôn Nghiêu, em nghĩ anh sẽ gh/en khi nghe tin này? Dùng chiêu trẻ con thế này để thu hút anh à?"
Trời đất ơi, đồ tự luyến! Sao có thể ảo tưởng đến thế cơ chứ!
Bình luận
Bình luận Facebook