Mùi m.áu tanh nồng xộc vào mũi. Tôi thoát khỏi trạng thái hoảng lo/ạn, bình tĩnh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang méo mó vì đ/au đớn của Giang Mạn. Khuôn miệng cô ta mấp máy, phát ra từng đợt rít gào, sao nhỉ, nghe giống như tiếng con lợn kêu khi bị th.ọc ti.ết vậy. Tôi không kiểm soát được bản thân, nhấc chân lên rồi giẫm xuống bàn chân ả, nơi vừa bị đ/ập nát thịt khiến xươ/ng chân cong vẹo qua một bên, hài lòng nghe tiếng thét của Giang Mạn.
Giống như bị mất kh/ống ch/ế, tôi loạng choạng bước về phía cái bàn giữa căn phòng. X/á/c của Vũ Hoan vẫn nằm ở đó, hai mắt ả trợn trừng hằn đầy tia vện đỏ, cổ họng bị rạ/ch đến nát tươm. Hất cái xô xuống sàn, con chuột nhắt với bộ lông dầm dề nhuộm đỏ khẽ cựa quậy rồi nhảy khỏi cái lỗ thủng hoang tàn trên bụng Vũ Hoan. Một mớ bầy nhầy m.áu thịt, nhớp nháp mùi tanh và ruột gan ả lòi ra ngoài, thậm chí ruột non đã in hằn vết cắn của chuột.
Tôi cảm thấy bụng mình sôi lên, phải vịn tường bịt miệng để nhịn xuống cảm giác muốn nôn mửa.
Tôi không ổn chút nào, dù mặt mày không cảm xúc, nhưng bàn tay giấu dưới lớp áo rộng thùng thình đang r/un r/ẩy. Tôi xoắn tay áo, hít sâu một hơi dù không khí bây giờ tràn ngập thứ mùi g/ớm ghiếc ô uế. Tôi sờ tay vào mớ n.ội tạn.g trong cơ thể cứng đờ của Vũ Hoan, lôi ra bộ ruột lòng thòng, và rồi như một tên đi/ên, tôi nhét cái đống đó vào miệng Giang Mạn.
Chứng kiến ả ta phun ra đống ruột đó, liên tục nôn oẹ, má.u và dịch cơ thể dính đầy mặt ả. Tôi h/oảng s/ợ nhận ra, bản thân lại thấy thoả mãn.
Điều này có nghĩa tôi đang dần trở nên bi.ến thái, t/âm th/ần và bện.h hoạn ư?
Không, tôi chỉ là một học sinh cấp ba bình thường, đang đặt mục tiêu cố gắng học hành tốt sau này có việc làm, tích tiền thuê nhà, nuôi một đàn mèo, trồng hoa trong vườn và sống hạnh phúc với mẹ. Tương lai của tôi đáng lẽ phải như thế, vậy mà bây giờ nó chỉ là mảng đen mờ mịt, u tối, trải dài màu đỏ của m.áu và sự phạm tội, cắn rứt lương tâm.
Như mất thăng bằng và rơi xuống hố sâu, tinh thần tôi lại bị khủng hoảng. Tôi ôm đầu và ngồi thụp xuống, nấc nghẹn lên từng tiếng. Cale nhẹ nhàng bước đến, cúi xuống rồi ôm lấy tôi, ủ ấm tôi bằng cơ thể nóng hổi căng tràn thớ thịt cơ bắp của gã. Tên quái vật hôn lên gò má tôi, dùng khăn ướt sạch lau đi đống chất lỏng mà.u đỏ dính trên tay tôi và bế tôi về lại chỗ ngồi.
"Đừng sợ." Gã thủ thỉ như đang trò chuyện với người yêu "Những việc tiếp theo để tôi làm."
"Tôi dơ bẩn sẵn rồi, nhưng tôi muốn em được sạch sẽ."
"Ánh sáng của tôi, không ai được phép nhúng chàm."
Bình luận
Bình luận Facebook