Tần Lãng vốn là người rất nguyên tắc. Việc cậu ấy đi uống rư/ợu đến nửa đêm mới về thực sự không giống phong cách của cậu chút nào.
Tôi cứ băn khoăn không biết cậu có gặp chuyện gì không. Sắp đến giờ học, tôi nhắn tin cho Tần Lãng: [Tớ m/ua đồ ăn sáng cho cậu rồi, nhanh lên kẻo muộn học đấy.]
Tần Lãng phản hồi ngay: [Ok!!]
Tôi lướt màn hình, lẩm nhẩm đọc lại đoạn chat rồi bật cười. Chẳng mấy chốc Tần Lãng đã xuất hiện. Cậu mặc chiếc áo phông cổ tròn màu trắng càng tôn làn da ngọc, mỉm cười chạy vài bước ngắn rồi ngồi xuống cạnh tôi.
Tôi đưa phần đồ ăn sáng còn hơi ấm trong lòng mình cho cậu. Tần Lãng dùng cả hai tay nâng niu hộp đồ ăn, ánh mắt biết ơn nhìn tôi: "Cảm ơn Tiểu Tự."
Giọng nói ấm áp vang bên tai khiến tôi phải giả vờ xoa xoa má che đi sự bối rối. Tần Lãng vừa cắn được một miếng bánh bao thì chuông vào lớp vang lên. Tôi không nhịn được bật cười.
Bình luận
Bình luận Facebook