Tôi giờ mới nhận ra mình đã làm một chuyện ng/u ngốc đến thế nào.
Suốt bao năm nay, tôi đã quen với quy tắc ngầm "có tiền là xong việc" trong xã hội.
Nhưng lại quên mất một điều: Với thế lực và gia thế nhà họ Cố, nếu Cố Tùng muốn, những thú vui xa hoa phung phí đối với anh chỉ là chuyện thường tình.
Đáng lẽ anh có thể sống một đời nhàn hạ êm xuôi.
Thế mà anh lại bỏ ra tận tám năm du học Đức, chuyên tâm theo đuổi ngành y.
Số tiền của tôi với anh... có lẽ chẳng khác nào một sự s/ỉ nh/ục.
"Em không có ý gì khác đâu."
Tôi gắng gượng nở một nụ cười.
"Tình trạng của Nhiên Nhiên phức tạp quá, em chỉ muốn... cảm ơn bác sĩ thôi."
Tôi cố tô điểm cho lời nói của mình.
Ngẩng đầu lên lại thấy rõ mồn một hình ảnh phản chiếu của chính mình trên tấm bảng thông tin - khuôn mặt tầm thường, thực dụng, đầy vẻ xu nịnh.
X/ấu xí vô cùng.
Cố Tùng đột nhiên quay mặt đi.
Anh lại chăm chú xem hồ sơ bệ/nh án một lúc.
"Ca mổ này tôi có thể thực hiện. Nếu thành công, đứa trẻ hoàn toàn có thể sống như người bình thường."
"Chỉ có điều..."
Anh ngừng lại vài giây.
"Tỷ lệ thành công... chỉ khoảng dưới 50%."
"... dưới 50%."
Tôi lặp lại như cái máy.
Không biết lúc này nên vui hay lo nhiều hơn.
Chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồ/ng trong mớ hỗn độn.
"50% đã là con số cao nhất tôi có thể đưa ra sau khi cân nhắc mọi yếu tố. Phẫu thuật nào cũng có rủi ro, không ai dám đảm bảo kết quả, cô cần chuẩn bị tinh thần trước."
"Em biết. 50%... đã là cao lắm rồi."
Giọng tôi dần nhỏ dần.
"Trước đây các bác sĩ đều nói... Nhiên Nhiên khó qua khỏi tuổi lên năm."
Bình luận
Bình luận Facebook