Không lâu sau, Thẩm phụ mặt mày âm u bước ra khỏi phòng ta.
Ông ta đứng ở cửa, từ từ quay đầu quan sát tình hình trong sân viện.
Ta không dám thở mạnh, nín thở núp sau lu nước.
Khuôn mặt già dặn đen đúa của ông ta dưới ánh trăng càng trở nên u ám.
Đứng yên một lúc, ông ta chuyển hướng, bước thẳng đến phòng Liễu Kiều Nương.
Liễu Kiều Nương còn đang cãi nhau với Thẩm Ngọc Hằng.
Âm thanh của hai người họ ngày càng lớn, cho đến khi Thẩm phụ đẩy cửa vào:
“Hằng nhi, con ra đây, ta có chuyện muốn nói với con.”
Thẩm Ngọc Hằng có chút ngạc nhiên:
“Muộn như thế rồi, để ngày mai nói không được sao cha?”
“Không được, phải nói bây giờ.”
Tuy Thẩm Ngọc Hằng không muốn, nhưng vẫn khoác áo bước ra cửa.
Thẩm phụ dẫn hắn đi vào trong sân, vừa hay đứng ở trước lu nước.
Ta gập người xuống, sợ bị bọn họ phát hiện.
“Cha, cha xem cha đêm hôm khuya khoắt làm gì thế này?”
“Sao cha nhìn con như thế, khá dọa người đó.”
Thẩm phụ âm hiểm nhìn chăm chăm Thẩm Ngọc Hằng.
Cánh tay giấu ở sau lưng nhanh chóng giơ lên, trên tay nổi đầy gân xanh đang cầm một con d/ao.
Thẩm Ngọc Hằng gi/ật mình, nhưng vẫn chưa ý thức được nguy hiểm đang đến gần.
Hắn chau mày vỗ ng/ực vài cái, có chút thẹn quá hóa gi/ận:
“Không về phòng ngủ, ở đây phát đi/ên gì đấy?”
Giây sau đó, cánh tay Thẩm phụ hạ xuống, m/áu đỏ tươi phun ra trước mắt ta.
...
“Á!”
Thẩm Ngọc Hằng hét thảm một tiếng, một cánh tay bị ch/ặt đ/ứt bay thẳng đến chân của ta.
Nhìn thấy một đống m/áu thịt lẫn lộn đó, ta ôm ch/ặt lồng ng/ực, cố gắng kìm nén cảm giác gh/ê t/ởm xuống.
“Động thủ!”
Hàn Tín Đồng ra lệnh, đám nha dịch nhanh chóng trèo tường vào.
Nhìn thấy Triệu bổ đầu, Thẩm Ngọc Hằng khóc đến mặt mày tèm lem.
“Triệu bổ đầu, nhanh c/ứu ta với! Cha ta bị đi/ên rồi!”
Triệu bổ đầu không quan tâm đến hắn, mà nắm ch/ặt cây đ/ao phóng thẳng đến chỗ Thẩm phụ.
Thẩm phụ là người b/án hàng cả đời rồi, do đi nhiều quá, sau khi già rồi, chân cũng yếu đi rất nhiều.
Lúc này đây, ông ta lại linh hoạt như con khỉ hoang trong núi vậy.
Quay lưng một cái đã có thể né được đò/n công kích của Triệu bổ đầu.
Ông ta không để tâm đến những bổ khoái khác, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Thẩm Ngọc Hằng.
Thẩm Ngọc Hằng bị dọa đến phát đi/ên rồi.
Theo như kế hoạch, đáng ra đây là lúc ta xuất hiện.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng thảm thương của Thẩm Ngọc Hằng, đột nhiên ta không muốn ra ngoài nhanh như thế.
Âm thanh trong sân thực sự quá lớn.
Liễu Kiều Nương tưởng rằng Thẩm Ngọc Hằng và cha hắn đ/á/nh nhau, vội chạy ra chưa kịp khoác áo.
Mắt thấy Thẩm phụ cầm d/ao đuổi theo Thẩm Ngọc Hằng, ả hét lên một tiếng, rồi nhanh chóng chạy về phòng khóa ch/ặt cửa lại.
Cửa bị đóng lại, Thẩm Ngọc Hằng ánh mắt phẫn nộ tột cùng:
“Tiện nhân! Mau mở cửa ra con tiện nhân này!”
Triệu bổ đầu cũng không nghĩ rằng Liễu Kiều Nương sẽ đóng cửa lại, Thẩm Ngọc Hằng né không kịp, cánh tay còn lại lãnh trọn một nhát.
Bình luận
Bình luận Facebook