2
Tôi thở gấp.
Nhưng Cố Ảnh Từ lại chẳng hề hay biết gì.
Hôn xong, anh hé môi, giọng nói cực kỳ quyến rũ: “Sao hôm nay lại chủ động thế?”
Hạ Lê trốn vào trong lòng anh, khuôn mặt ửng đỏ: “Chẳng lẽ anh không thích hả?”
“Thích chứ, Mạt Mạt thế nào anh cũng thích.”
Hạ Lê không chịu bỏ qua: “Thế anh thích em bây giờ hơn, hay thích em trước kia hơn?”
Cố Ảnh Từ khó hiểu: “Không phải đều là em à?”
“Anh mau nói đi ~ Anh à~”
Con ngươi của Cố Ảnh Từ chợt âm u: “Thích em bây giờ hơn.”
Lời của anh như hóa thành vô số mũi kim sắc nhọn, đ/âm sâu vào trái tim tôi, khiến nó đ/au đớn âm ỉ.
Rõ ràng tôi biết Cố Ảnh Từ đang dỗ tôi, anh không biết trong cơ thể tôi bây giờ đã là một linh h/ồn khác.
Nhưng tôi vẫn rất khó chịu, khó chịu đến nỗi lồng ng/ực nặng trĩu.
Muốn khóc quá.
Nhưng tôi lại chẳng có một giọt nước mắt nào.
Hạ Lê chầm chậm ngước mắt, đứng trong lòng Cố Ảnh Từ, liếc về vị trí tôi đang lơ lửng trong không trung.
Nhìn chằm chằm vào tôi.
Lúc tôi đang cúi đầu thất thần, đột nhiên chạm mắt cô ta.
Cô ta như đứa trẻ đáng thương, như chú chim non nép vào trong lòng Cố Ảnh Từ.
Yếu đuối mỏng manh nhìn về phía tôi.
Khẽ hé môi, tôi nhìn vào khẩu hình, đọc được ý của cô ta.
Tôi sẽ thay cô yêu thương anh ấy, còn cả người nhà của cô nữa.
Tôi như sét đ/á/nh ngang tai, không thể tin nổi.
Hóa ra, cô ta vẫn luôn nhìn thấy linh h/ồn của tôi…
Bình luận
Bình luận Facebook