"Tôi đã hỏi bác sĩ rồi, cô ấy nói tối nay cậu có thể ra viện." Tôi một tay cầm ly nước ép ướp lạnh, một tay nắm lấy tay Lục Hành.
Mấy ngày Lục Hành bị cách ly, tôi đã âm thầm c/ai ngh/i ệ n.
Mỗi khi không chịu đựng được nữa, tôi lại đi tìm Lục Hành, và cậu ấy rất quen thuộc đưa một tay ra cho tôi nắm.
Việc rời khỏi pheromone của cậu ấy đã tăng từ năm phút lên thành hai tiếng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, bước tiếp theo sẽ tăng lên bốn tiếng.
Sáu tiếng.
Tám tiếng.
...
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chẳng mấy chốc tôi sẽ c/ai ngh/i ệ n thành công.
Kế hoạch đâu ra đấy, vậy mà đã bị phá vỡ vào ngày đầu tiên Lục Hành trở về ký túc xá.
Cậu ấy không biết chuyện tôi c/i ngh/i ệ n.
Vì vậy, pheromone cứ ng/ang nhiên tràn ngập khắp phòng.
Cơn nóng bức vốn đã bị đ/è n én bỗng chốc sống dậy, các tế bào lại bắt đầu đ/iê n c uồ/ng hấp thụ.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
H/am m/uốn có thể phóng đại vô hạn.
Pheromone càng nhiều, tôi càng l ệ th/uộc.
Pheromone càng ít, sự l ệ th/uộc của tôi cũng sẽ giảm đi đôi chút.
Thấy những nỗ lực trước đây sắp đổ sông đổ biển, tôi khéo léo nhắc nhở Lục Hành: "Ở trong phòng, cậu có thể k/i/ể m s/o át pheromone của mình được không?"
Câu này thật tra nam.
Giống hệt một kẻ c/ặn b ã dùng xong rồi bỏ.
Xét cho cùng, người ban đầu c/ầu x/in cậu ấy giải phóng pheromone cũng là tôi.
Quả nhiên, khóe miệng Lục Hành trĩu xuống, lạnh lùng hỏi: "Chán rồi à?"
Tôi lắc đầu.
Lục Hành hiểu rõ: "Tìm được mục tiêu mới rồi?"
"Pheromone của người đó có mùi gì?"
"Cấp bậc pheromone có cao hơn tôi không?"
"Pheromone của người đó có dễ ngửi hơn tôi không?"
Một loạt câu hỏi d/ồn d ập khiến tôi choáng váng.
Sau đó, tôi cảm nhận rõ ràng mùi bạc hà trong không khí dần dần biến m/ất, cậu ấy nhanh chóng đeo vòng ứ c ch/ế vào.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không giải phóng pheromone mà cậu gh/ét nữa."
Lúc này tôi mới hiểu ra, Lục Hành đang tức gi/ận.
Tôi không kịp trả lời những câu hỏi ở trên, chỉ trả lời câu hỏi vừa rồi.
"Tôi không gh/ét." Tôi nói ra kế hoạch của mình: “Tôi muốn c/ai ngh/i ệ n sự l ệ th/uộc vào cậu."
Lục Hành vẫn cúi đầu, xung quanh toàn là áp suất thấp.
"Sự l ệ th/uộc quá nghiêm trọng, tôi rời khỏi cậu một lúc là không chịu được." Tôi buồn bã nói: “Thậm chí không đủ thời gian để ăn cơm."
Lục Hành ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại: "Như vậy không tốt sao?"
"?" Tôi khó hiểu: “Như vậy tốt sao?"
"Tôi thấy tốt." Đáy mắt Lục Hành hiện lên vẻ u ám: “Cậu không thể rời xa tôi."
Tôi không suy nghĩ sâu xa về ý tứ trong lời nói của cậu ấy: "Nhưng tôi sẽ gây thêm nhiều phiền phức cho cậu."
Lục Hành cứng đầu nói: "Tôi không thấy phiền phức."
"Nhưng tôi thấy!"
Hai chúng tôi lời qua tiếng lại, suýt chút nữa thì đ/á n/h nhau, không biết chuông điện thoại của ai vang lên.
Tôi lấy điện thoại ra xem, không có động tĩnh gì.
Lục Hành đối diện nghe điện thoại với vẻ mặt không vui, đối phương nói một tràng dài, Lục Hành chỉ đáp lại một tiếng "ừ", sau đó mặc quần áo rồi bỏ đi.
Tôi không hiểu gì cả.
Tâm tư của Alpha, khó đoán như mò kim đáy biển.
Đùa gì vậy, nếu còn không giữ khoảng cách với Lục Hành nữa, tôi sợ rằng một ngày nào đó mất k/i/ể m s/o át, tôi sẽ nhào lên người cậu ấy mà l/i ế m l/á p mất.
Gương mặt cậu ấy như mọc rễ trong t/im tôi.
Không biết từ lúc nào, tôi đã có cảm t ình với cậu ấy.
Nghĩ đến Omega nhỏ bị từ chối ph ũ ph/à ng hồi đầu năm học, tôi run lên cầm cập.
Một Omega xinh đẹp như vậy mà còn bị từ chối, chắc chắn cậu ấy là trai thẳng.
Nhất định không được để Lục Hành, người sợ con trai, phát hiện ra bí mật tôi thích cậu ấy.
Nếu không, tôi sẽ không được ngửi dù chỉ là một chút pheromone nào nữa.
Bình luận
Bình luận Facebook