Tại vùng núi Trường Bách thuộc Đông Bắc, có một thung lũng mang tên Vụ Linh Cốc.
Mỗi mùa sinh sản, hàng nghìn hươu đực đuổi theo một hươu cái.
Sau khi sinh con, hươu mẹ quỳ gối tắt thở, bầy hươu đực sẽ tổ chức lễ h/iến t/ế trọng thể.
1 năm sau, trên m/ộ hươu mẹ sẽ mọc lên một loài cỏ gọi là cỏ hươu ngậm, có khả năng cải tử hoàn sinh.
"Tôi không hiểu cô đang nói gì cả."
"Sao ông lại dám nói không hiểu hả!"
Cơ b/án tiên nghiến răng nghiến lợi.
Chú tôi vội vàng đội lại chiếc mũ, nắm tay thím tôi định chen qua đám đông chạy trốn.
Đại Cước chắn ngang lối đi. Thân hình lực lưỡng của anh ta khiến hai vợ chồng chú thím tôi đứng ch/ôn chân tại chỗ, run như cầy sấy.
Bên tai tôi văng vẳng tiếng hươu kêu ngày càng thê lương.
Tôi ngước nhìn xung quanh, hình như không ai nghe thấy gì.
Thật kỳ lạ.
Ánh mắt sắc như d/ao của Cơ b/án tiên xoáy vào tôi: "Cô nghe thấy gì?"
"Tiếng hươu khóc."
"Đại Cước! Bịt bảy vía lại cho cô ấy, nhanh!"
Đại Cước lầm bầm ch/ửi rủa, rút từ túi xách ra xấp bùa vàng li ti, dán kín mắt, mũi, tai và miệng tôi.
Trong chớp mắt, tiếng hươu biến mất.
Âm thanh xung quanh trở nên đặc quánh, tầm nhìn mờ mịt, mùi m/áu tanh trong mũi cũng tiêu tán.
"Cơ b/án tiên, con bé nhà tôi làm sao vậy?"
"Không sao. Chúng tôi đã bảo vệ cô ấy rồi."
Mẹ tôi khóc nức nở.
Đại Cước quát một tràng, đám đông ồn ào lập tức im bặt.
Đúng là kẻ hung hăng, tôi thầm nghĩ.
"Cảnh sát Trịnh, xin mời các anh tránh đi một chút. Tôi cần tra hỏi đôi điều."
"Chúng tôi sẽ khảo sát khu vực xung quanh. Cho cô nửa tiếng đủ không?"
"Đủ! Lố giờ thì tôi mất uy tín lắm."
"Ha ha... Được thôi!"
Cảnh sát Trịnh dẫn người rời đi.
Cơ b/án tiên đ/á chú tôi đang quỳ sõng soài, tay vung đ/ao ch/ém xuống sừng hươu trên đầu ông ta.
Chú tôi ôm mặt lăn lộn kêu thảm thiết, gi/ận run người nhưng không dám hé răng.
"Vẫn không chịu khai thật ư?"
"Bà ơi, nói nhiều làm gì nữa. Đập ch*t quách cho xong!"
"Chẳng phải tôi cũng muốn thế sao? Chỉ tiếc... Không được động vào người sống."
Câu cuối của Cơ b/án tiên nghe như có nỗi oán hờn.
"Hai người nghĩ cho Thần Thần đi. Dù không thương A Ý, cũng phải lo cho con trai chứ? Sao lại nỡ lòng thế?"
Mẹ tôi đ/á/nh trúng điểm yếu, nhưng thím tôi vẫn lắc đầu: "Chính vì Thần Thần, chúng tôi mới không thể nói."
"Đồ vô liêm sỉ! Tội á/c ngập đầu, xuống địa ngục cũng không ai nhận! Còn mơ con cháu được an lành? Đừng hòng!"
"Ý cô là gì?"
"Cứ giấu diếm đi! Xem Thần Thần sống yên ổn được không? Bao oan h/ồn sẽ quật ch*t các người lúc nửa đêm!"
Chương 21
Chương 21
Chương 23
Chương 6
Chương 9
Chương 14
Chương 15
Chương 22
Bình luận
Bình luận Facebook