Khách sạn âm dương

Chương 15

09/09/2023 13:05

Tôi muốn đóng cửa thang máy rồi bấm thang đi lên, nhưng dù tôi có ấn bao lâu thì thang máy cũng đều không có phản ứng gì.

Hết cách rồi, tôi chỉ có thể mạo hiểm bước ra ngoài.

Tôi vừa bước ra thì thang máy đóng cửa lại ngay.

Bầu không khí tối tăm như một con á/c q/uỷ khổng lồ, còn tôi lúc này đang đi vào trong cơ thể của nó.

Cảm giác âm u, sợ hãi bao trùm lấy tôi, làm tôi hít thở cũng thấy khó khăn.

Tôi luôn cảm thấy không chừng một lúc nào đó đột nhiên lại có một người chui ra, càng nghĩ càng thấy sợ.

Trong bóng tối giơ tay không thấy năm ngón, thính lực của con người càng trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.

Tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở vô cùng nhẹ cách đây không xa.

“Ai?” Tôi sợ hãi đến mức nghiến răng ken két.

Không có ai trả lời.

Ngay khi tôi đang định mở miệng hỏi lần nữa thì đèn trên đầu bỗng nhiên sáng lên, làm tôi nhất thời chưa thể mở mắt.

Lát sau, tôi mới có thể mở mắt ra một chút, nhìn về phía nơi phát ra tiếng hít thở.

Là bóng dáng của một người, anh ta đang đứng quay lưng với tôi.

“Anh là ai?”

Ở nơi q/uỷ dị như thế này, tôi đâu thể quan tâm đến phép tắc lịch sự nữa chứ.

Anh ta vẫn không trả lời tôi.

Đợi tới khi tôi thích nghi được với ánh sáng mạnh bừng lên một cách bất chợt như vậy và hoàn toàn mở mắt ra thì mới nhìn rõ được bóng dáng của người kia.

Rất quen thuộc.

Thật sự rất quen thuộc.

Là anh trai tôi!

“Anh, là anh có phải không?” Tôi cẩn thận dè dặt mở miệng thăm dò, nín thở đợi anh ta trả lời.

Trong hốc mắt, nước mắt cũng đã sắp chảy ra.

Suốt sáu năm ròng, anh trai đột nhiên mất tích đã trở thành chấp niệm của tôi.

Nếu như mãi vẫn không thể tìm được anh trai thì tôi cũng không biết mình sẽ phải sống những ngày tháng sau này như thế nào.

Trong mười hai năm kể từ khi tôi được sinh ra, anh trai và tôi luôn sống nương tựa vào nhau.

Nhưng đột nhiên có một ngày tất cả mọi người lại nói với tôi là anh trai mất tích rồi, hơn nữa còn mất tích một cách kỳ lạ, thử hỏi làm sao tôi có thể chấp nhận được đây?

Người đó nghe thấy tiếng của tôi như thể vừa nghe được âm thanh gì khủng bố lắm vậy, cơ thể có hơi co lại, định chạy thì phải.

Tôi tay nhanh mắt lẹ, chạy như bay xông về phía trước kéo người ấy lại, “Quay đầu lại.”

Người phía trước hết cách nên chỉ có thể từ từ quay đầu lại.

Chỉ là động tác quay mặt rất cứng nhắc, trông như một con rối.

Cho tới khi toàn bộ khuôn mặt của anh ta quay lại, tôi bị dọa sợ đến mức tim đ/ập mạnh một cái, suýt thì nhảy ra khỏi lồng ng/ực.

Hai mắt tôi vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi nhìn khuôn mặt ấy.

Khuôn mặt trắng lóa, không có ngũ quan, chỉ có một làn da mặt giống như màu da thịt bình thường.

Sau đó thoắt một cái người kia nghiêng người đi, khuôn mặt với làn da như màu thịt trắng chỉ còn cách tôi mấy centimet.

Tuy không có mắt nhưng tôi dường như có thể cảm nhận được anh ta đang nhìn tôi.

“Cô có thể giúp tôi tìm ngũ quan của tôi được không? Tôi không tìm được.” Anh ta không có miệng nhưng thật kỳ lạ là tôi lại vẫn có thể nghe thấy giọng nói của anh ta.

Chẳng qua là giọng nói của anh ta như được phát ra từ một công cụ gì đó, rất cứng nhắc.

Cả người tôi phát run, hiền lành gật đầu: “Được.”

Thấy tôi đồng ý, anh ta liền quay lại tiếp tục lục lọi, tai tôi tràn ngập những âm thanh “lạch cạch”.

Đây vốn là một không gian yên tĩnh, cho nên những âm thanh lục lọi này phát ra lại càng rõ ràng hơn, thậm chí còn hơi rợn người.

Hết cách rồi, chỉ có thể tìm giúp anh ta thôi, nhưng cứ nghĩ tới việc mình tìm được hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng, hai cái tai là trong lòng tôi lại thấy hơi sợ hãi và buồn nôn.

Nhưng cũng hết cách, anh ta là á/c q/uỷ, tôi là người, không nghe anh ta thì e là tôi sẽ bị anh ta cho đi chầu trời mất.

Kìm lại cảm giác chán gh/ét trong lòng, tôi tìm được một con mắt cuối cùng rồi đưa cho anh ta.

Danh sách chương

5 chương
11/09/2023 18:04
0
09/09/2023 13:05
0
09/09/2023 13:05
0
09/09/2023 12:50
0
09/09/2023 12:38
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận