Chúng tôi đi vòng quanh tòa lâu đài cổ, kinh ngạc phát hiện nơi này hoàn toàn không có lối vào. Trên tường thành chỉ có một lỗ hổng cao đến ngang hông, xung quanh vương vãi đầy đ/á vụn - có lẽ là dấu tích do bọn tr/ộm m/ộ dùng chất n/ổ tạo ra.
"Kỳ lạ thật, chẳng lẽ người xưa xây dựng mà không làm cửa vào?"
Điều này thật phi lý. Ngay cả những lăng m/ộ thông thường cũng có cửa chính. Như Tống Phi Phi đã nói, lăng m/ộ phương Tây thường kết hợp nhà thờ để người thân tới thăm. Nhưng tòa thành này tựa như chiếc thùng sắt khổng lồ, tường trơn nhẵn không có cửa sổ. Không giống nhà thờ kiểu lăng m/ộ truyền thống, nó giống hệt chiếc lồng sắt khóa ch/ặt thứ gì đó bên trong.
Lục Linh Châu tiến đến bên lỗ hổng, ném vài tép tỏi vào trong rồi khom người chui qua. Cô ấy đi đầu, tôi áp chót, bốn chúng tôi nối đuôi nhau luồn qua khe hẹp. Tường thành dày đặc hai lớp, khe giữa nhét đầy cát và đ/á vụn. Bò trên nền đ/á lổm nhổm, đầu gối tôi đ/au nhức. Vừa chùng tay xoa dịu thì cảm giác có vật gì đ/ập mạnh vào lưng.
Tim tôi thót lại, da đầu dựng đứng. Ba người phía trước đều đã vào trong, vậy thứ phía sau là gì? Không chần chừ, tôi hét lên một tiếng, dồn toàn lực đ/á về phía sau. Bàn chân chạm phải thứ mềm ấm, một bóng đen văng ngược ra xa.
"Đờ mờ Kiều Mặc Vũ! Dọa ch*t tôi à?"
Lục Linh Châu đã đứng trong thành, kéo Tống Phi Phi và Giang Hạo Ngôn dậy. Ba ánh đèn pin chói mắt xuyên qua lỗ hổng. Tôi ngoái lại phía sau chỉ thấy bóng tối đặc quánh. Vội vàng bò hết đường hầm, tôi đứng dậy xoay lưng về phía Lục Linh Châu.
"Xem hộ đi!"
"Úi giời! Ẻ đùn à? Khiếp thật!"
"Ẻ lên đầu cô đấy!"
Tôi gi/ận dữ đẩy mông về phía cô ta. Lục Linh Châu "phụt" một tiếng, t/át mạnh vào mông tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook