Tối tôi về trường, có chiếc xe cứ lững lờ theo sau tôi.
Chuông điện thoại réo không ngừng.
Cuối cùng tôi không chịu nổi, nghiến răng tắt máy, tay đút túi áo khoác, thong thả quay lại.
Chiếc Koenigsegg đen từ từ dừng lại, thân xe lấp lánh trong đêm sáng đến chói mắt.
Tôi giơ tay che bớt tầm nhìn, khóe môi nhếch lên.
Nhìn khắp thành phố A, kẻ dám phóng khoáng lái xe sang lượn quanh trường đại học A như thế, cũng chỉ có một người.
Cửa kính xe hạ xuống, mặt Giang Tầm lộ ta.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn tôi, lâu sau khẽ cong mắt cười.
“Anh ơi.” Hai chữ mà hắn quyến luyến được hắn dùng giọng đùa cợt thốt ra.
Khiến người ta cảm thấy, đây rõ ràng là một kiểu quyến rũ.
“Sao mãi anh không nghe điện thoại em vậy?”
“Gi/ận rồi?”
“...Anh gi/ận em?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt hắn, nghe vậy thì nhướng mày, lạnh mặt nói: “Không.”
“Anh chỉ nghĩ có lẽ em lại phát bệ/nh rồi.”
“Anh đứng ngay trước mặt em đây, Giang Tầm.”
“Em thấy có cần gọi điện không?”
Bị tôi châm chọc hắn cũng chẳng gi/ận.
Ngón tay thon dài gõ đều lên thân xe, mặt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hắn nhìn tôi hồi lâu.
Đột nhiên hắn lên tiếng: “Mạnh Thu Trì. Lên xe.”
Bình luận
Bình luận Facebook