09
"Sao lại không thấy?"
Tôi trừng mắt nhìn chằm chằm vào khoảng trống trong tủ quần áo, khó tin.
Rõ ràng vừa nhét Tần Di vào đó mà, sao lại như vậy?
Tôi bắt đầu hoảng lo/ạn, mở hết các cánh cửa tủ quần áo tìm ki/ếm, một người lớn như vậy, sao có thể nói không thấy là không thấy.
Chẳng lẽ? Tần Di chưa bị tôi bóp ch*t? Cô ấy tự thoát ra được?
"Tần Di! Tần Di!"
Tôi nhìn quanh bốn phía căn phòng, sau rèm cửa, dưới gầm giường, ngoài ban công, những nơi có thể giấu người, tôi đều đi/ên cuồ/ng tìm một lượt.
Nhưng đều không thấy, đều không thấy!
Tại sao lại thế này?
Tôi không thể kiểm soát đôi chân r/un r/ẩy của mình, dần dần mềm nhũn ngồi bệt trên sàn, tim đ/ập thình thịch, tôi chỉ cảm thấy toàn bộ m/áu trong người đều dồn lên đầu, phát ra tiếng ù ù.
Nhưng nếu Tần Di chưa bị tôi bóp ch*t, cô ấy tỉnh lại phát hiện mình trong tủ quần áo, đáng lẽ sẽ lập tức ra ngoài vạch trần tôi, nhưng không có.
Tần Di đã ch*t rồi, th* th/ể không thể tự dưng biến mất được.
Tôi hoảng hốt rồi, tôi rất sợ Tần Di chưa ch*t.
"Vợ ơi, sao em lại ngồi trên sàn thế?"
Giọng Tống Viễn Dương đột nhiên khiến tôi gi/ật mình, lúc này tôi mới nhận ra, Tống Viễn Dương bị tôi đuổi đi đã quay về rồi.
"Em…em vừa nãy hơi chóng mặt, đứng không vững."
"Hay là gần đây em vất vả quá rồi, mệt quá thì nghỉ ngơi đi."
Tống Viễn Dương đặt túi khoai tây chiên to mang về xuống, lập tức đỡ tôi đứng lên.
Tôi được dìu ngồi xuống ghế sô pha, trong lòng bấn lo/ạn.
Tôi sợ tất cả sẽ phát triển theo cục diện tôi không thể kiểm soát được.
Dường như giây tiếp theo, Tần Di sẽ từ căn phòng đó xông ra, bóp cổ tôi, chất vấn tại sao tôi lại gi*t cô ấy.
Tống Viễn Dương ăn tối cùng tôi, anh ấy còn gọt cho tôi một đĩa hoa
quả, nhìn tôi mệt mỏi như vậy, anh ấy nghĩ tôi quá mệt, thậm chí mỗi miếng hoa quả đều tự tay đút vào miệng tôi.
Suốt cả buổi tối, tôi thấp thỏm lo âu.
Nhưng điều khiến tôi sợ hãi không xảy ra.
Có vẻ như Tần Di của thế giới này thực sự đã bị tôi thay thế rồi.
Nếu tôi có thể đột nhiên đến thế giới này, thì Tần Di của thế giới này, có lẽ cũng sẽ đột nhiên biến mất.
Tôi nằm trên ghế sô pha, nhìn Tống Viễn Dương đang cùng Miên Miên làm thủ công, hai bố con thân thiết với nhau, thật là một cảnh tượng hạnh phúc.
Giờ đây, tôi đã trở thành Tần Di của thế giới này, ngập tràn hạnh phúc.
Ngủ với chồng cô ấy, ôm con cô ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook